Trang thơ Nguyễn Minh Châu
Thơ - Tuấn TT
Chùm thơ Đông Hương
Thơ - Huy Văn
Thơ Văn 2020
Thơ Văn 2019
Thơ Văn 2018
Thơ
2017 - 2022
Thơ Văn 2023
Sinh nhật
Chuyện về nguồn
Nhớ Cha
Thu chiều… lặng lẽ
Chim kêu… nỗi ḷng
Nh́n Thu … Thương Phận
Huynh đệ chi binh
Quanh thau rượu
Hoàng hôn bên
đồi
Nén hương
mùa kiếp nạn
Tháng Tư… Trang
sử…
Thằng
lính già thương cảm
Thằng lính
già cô độc
Thằng lính
già ngủ mơ
Thằng lính
già hoài niệm
Thằng lính
già nhớ bạn
Phục Sinh
nhiệm màu
Thương tích
Nửa đêm tỉnh
giấc
Vá cờ
Xuân...và Quê tôi
Đă 50 năm
Ai nợ ai…?
Nỗi ḷng viễn xứ
Quà tặng
Quê hưong
ngàn trùng
Đừng gọi tôi
là ân nhân
Mùa Thu đất
khách
Quê hương
tôi đánh mất
Từ biệt đồng đội
Dậy đi em
Ngày chia tay
Hương xưa của tôi
Nặng trĩu niềm dau
Nổi sầu muôn thuở
Thương em…
Đếm Sao…
Hè về không
Phượng đỏ
Về thăm chốn xưa
Ḍng Đời …
Ước mơ Phá Tam
Giang
Ánh trăng xưa
Anh hùng tử,
khí hùng bất tử
Một bài thơ không tên
45 năm đợi chờ & mơ ước
Sài G̣n yêu
Ngày đại thọ
Ḷng sơn gửi tạm
giữa đất trời
Mông lung
Ḥn khô
Đêm ngủ tôi mơ
Cali mùa hạnh ngộ
Nhớ măi
Vẫn t́m em
Tháng tư hành
Gánh phù vân
Quốc hận
Nhắn lời
I am a soldier
born to die
Tháng 2! Xuân vẫn
ngát hương đời
Nhớ xuân xưa
Xin em
Cũng đành thôi
Đêm xuân nhớ mẹ
Mừng sinh nhật
Phút cuối
Đoản khúc Đà Lạt
Chờ
Hương ḷng
Nỗi ḷng biết ngỏ
cùng ai ?
Cho anh
nói lời xin lỗi với thằng em
Hồn thức giấc
Khóc cho người nằm
xuống
Vọng cố hương… nỗi
nhớ
Nỗi niềm riêng
Hương xưa của tôi
Mùa Trạng Nguyên
Trả súng đạn này, ôi, sạch nợ sông núi rồi ....
Anh, người Chiến Sĩ/ Thương Phế Binh VNCH bị tàn phế 45%, cựu Thiếu Úy Thủy Quân Lục Chiến oai hùng, xuất thân từ Trường Vơ Khoa Thủ Đức
Anh, một Thương Phế Binh VNCH bị tàn phế 45%, cựu
Thiếu Úy Thủy Quân Lục Chiến oai hùng, xuất thân từ Trường Vơ Khoa
Thủ Đức. Sau biến cố tang thương của miền Nam VN 30/04/75, anh chẳng
c̣n ǵ ngoài tấm thân tật nguyền chưa vợ con, cùng cha mẹ già và bầy
em vẫn c̣n đang tuổi ăn tuổi học.
Công việc làm từ nay đă chấm dứt. Thậm chí nửa tháng lương cuối cũng
chưa kịp nhận về.
Biết làm ǵ cho “nửa tá” miệng ăn bây giờ. Anh bèn đi gặp bạn bè để vấn kế, nhưng chỉ nghe tiếng thở dài của họ đáp lại. Cả tuần lễ lang thang khắp chốn. Số tiền ít ỏi c̣n lại trong túi cũng vơi dần. Đường xá lúc này đầy bọn giặc cướp xâm lược dép râu nón cối, lũ tay sai đánh thuê của khối cộng sản quốc tế Nga - Tàu, nhờ may mắn chiến thắng, đang hân hoan cùng những lá cờ xanh đỏ, búa liềm. C̣n trong ḷng anh, trong mắt anh bây giờ chỉ toàn một màu đen ảm đạm .
Vận may
Đang đi lững thững như kẻ không hồn dọc lề đường bỗng có tiếng ai gọi giật ngược tên ḿnh. Hướng theo âm thanh phát xuất tự bên kia, thấy một anh xích lô cũng vừa dừng xe, gỡ chiếc nón vải lau mồ hôi trên trán, tay vẫy vẫy. Nhận ra thằng bạn cố tri cùng Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên TQLC, anh chạy vội sang.
Hai anh em mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau hỏi han đủ thứ chuyện. Nó không bị thương và can trường ở lại chiến đấu tới lúc hèn tướng dương văn minh kêu Quân Đội VNCH buông súng bàn giao cho lũ giặc cướp xâm lược từ phương bắc. Bây giờ, nó mướn xích lô chạy để kiếm tiền nuôi cô vợ và đứa con đầu ḷng chưa tṛn ba tháng tuổi. Ơn Trên đă ngó lại để cứu giúp ? Bởi chính cuộc hội ngộ bất ngờ đă đem đến cho anh một lối thoát .
Ngay sáng hôm sau, anh và người bạn lại trở thành “đồng nghiệp”, “đồng sàng” trên chính con “ngựa sắt” ba bánh già nua ấy. Luân phiên mỗi người chạy nửa ngày. Qua mấy buổi tập ban sơ, có hơi lọng cọng, sau quen dần. Anh bắt đầu rước khách.
Điều khó nhất không phải là chạy xe mà là giá cả. Biết bao nhiêu mà nói giá. Nếu cao quá sợ họ kêu xe khác là “meo râu”, anh nghĩ ra cách nói: Cô bác cứ lên xe , mọi lần đi thế nào th́ cho tôi xin như vậy thôi ! Nhờ đó xe anh thường có khách. Tuy nhiên một thời gian vết thương bụng bắt đầu “lên tiếng”. Đôi khi đành phải dừng xe, đậu lại bên gốc cây lề đường, nằm ôm bụng cả buổi.
Chạy chung được khoảng một tháng, ông bạn nói: Kể từ mai, mày chạy xe này một ḿnh, chiều đạp về nhà Thủ Đức nghỉ, sáng đạp xuống cho đỡ tiền xe Lam. Tao mướn được chiếc khác rồi. Anh ta c̣n dặn thêm, nên đậu ở chỗ nào có bệnh viện, dễ kiếm khách hơn.
Thật quá mừng v́ ḿnh đă có “xe riêng”, nhờ thằng bạn chiến hữu tốt bụng ! Coi như nó mướn dùm nên khỏi phải lo đóng tiền thế chân. (Lâm Viên 20 - Sài G̣n trong tôi)
Duyên tiền định
Một buổi xế chiều, đang đậu ở trước cửa BV, một cô ra hỏi có đi lên Làng Phế Binh Thủ Đức không ? Anh vội gật đầu mời lên xe và nói nhà tôi cũng ở trên đó. Dọc đường, cô hỏi thăm gia cảnh: Anh được mấy cháu …? Anh trả lời mới có em chứ chưa có cháu. Tôi là anh lớn, lũ em c̣n nhỏ, đang đi học. Biết anh chưa hiểu ư, cô hỏi tiếp: Anh lập gia đ́nh lâu chưa mà … chậm thế ? Anh trả lời:
- Cô coi thân phận tôi thế này ai thèm ngó ngàng. Từ ngày bị thương, giải ngũ, nhờ Bộ Cựu Chiến Binh VNCH giới thiệu vào làm nhân viên tại Sở Thủy Cục nhà nước (VNCH), kiếm thêm chút lương c̣m, cộng với tiền trợ cấp Phế binh, vừa đủ để nuôi bố mẹ và bầy em. Đâu dư giả ǵ mà dám đèo bồng. Tới sau này, như cô đă biết, v́ là sĩ quan VNCH, họ đuổi việc. Tiền phế binh cũng chẳng c̣n.
Cô nàng có vẻ bán tín bán nghi về phần “lư lịch riêng tư“ nên muốn điều tra thêm, nhưng đă đến nơi.
Bước xuống xe, cô móc tiền ra trả, c̣n hỏi với theo: Buổi chiều anh thường đậu xe ở đó hả? – Dạ suốt ngày, trừ khi có khách. Rồi anh quay xe về nhà. Cả đêm đó anh trằn trọc khó ngủ v́ trong ḷng dường như có “cái ǵ” khang khác, vui vui!
Mấy ngày sau, anh cố ư về trễ để đợi, nhưng không gặp . Bỗng buổi trưa nọ, thấy cô nàng mặc đồ Y tá đi ra. Mừng quá, anh chạy lại hỏi. Cô bảo tự nhiên thèm ly nước mía, tính ra mua vào trỏng uống. Dịp may bằng vàng ! Anh bèn “ga- lăng“ bảo nàng: Xin phép được mời cô đi uống nước mía nguyên chất ở đằng kia. Chở tới quán tuy xa nhưng tạm gọi là tươm tất. Anh chị ngồi chuyện tṛ đến gần hết giờ nghỉ trưa.
Cô phải vào làm việc. Khi biết nàng vẫn c̣n độc thân và cũng “hơi” có thiện cảm với ḿnh. Anh ao ước sẽ lại có một buổi trưa nào đó, được tái ngộ cùng nàng tại quán nước như hôm nay. Nhưng đó chỉ là ước mơ !
Mấy ngày kế tiế, ḷng anh xuyến xao, thấp thỏm đợi chờ nhưng đều vô vọng.
H́nh anh đấy, ngày xưa kiêu hùng quá!
Viên đạn thù dập nát tuổi thanh xuân.
Buổi sáng nọ, thấy mấy cô đi ra, trong đó có nàng. Mừng quá, anh khẽ gật đầu chào. Chưa kịp hỏi, th́ nàng đă nói hôm nay đi mua đồ cho BV. Rồi dường như linh tính cho hay có sự mong đợi của anh, cô nàng bèn bảo mấy người kia đi trước, nàng sẽ tới sau .Và… anh chị lại vào quán cũ.
Lần này, do có sự chuẩn bị từ trước, anh móc bóp lấy tấm h́nh hồi c̣n trong quân ngũ, lúc tuổi thanh xuân ra khoe. Nàng nh́n săm soi, hết nh́n h́nh lại nh́n anh, khen lấy khen để: Hồi đó, anh đẹp trai quá, mặc bộ đồ rằn ri TQLC trông thật hùng dũng. Em thích lắm, yêu quá đi thôi! Em hằng ao ước lấy được người chồng lư tưởng như vầy! Nghe nàng nói, anh thấy nhẹ nhơm, đỡ mặc cảm phần nào.
Tới lúc cô nàng phải đi, anh kêu tính tiền. Khi móc bóp ra, anh mới chợt nhớ, từ sáng đến giờ chưa chạy được “cuốc” nào, bèn nhờ cô trả dùm .
Từ hôm ấy, anh được là tài xế riêng mỗi buổi chiều cho nàng. Rồi cuối cùng, cho tới tận hôm nay, vẫn chưa trả hết món nợ…. “ly nước mía” ngày xưa !
Lối thoát
Trải qua “Ba ch́m bảy nổi chín long đong”, nhưng nào đă hết. Cách đây mấy năm, anh bị thêm bịnh thoái hóa hai khớp háng, phải nhờ đến đôi nạng gỗ mới di chuyển được. Nhớ lại bài học "Mưu Sinh Thoát Hiểm" trong quân trường đă dạy, anh bèn vay tiền mua ít vật dụng mở quán “cà phê cóc” ngay bên hông nhà cho phù hợp với đôi chân “bướng bỉnh”. Anh ngồi pha chế, chị đi bưng bê.
Nhờ trời thương và bạn bè ủng hộ, anh chị cũng
kiếm được đủ tiền mua rau mua mắm qua ngày .
Giờ đây sống kiếp phong trần
Chống đôi nạng gỗ bởi phần… Phế Binh!
Giọt lệ Chân t́nh
Tưởng đâu cuộc sống cuối đời cứ thế trôi qua. Nào ngờ “cô nàng” mới đây lại bị suy tĩnh mạch hạ chi và vôi hóa khớp gối; nhiều khi không thể đi được. Thấy vậy, bạn bè thân quen thương t́nh, bèn tự phục vụ. Anh ái ngại lắm nên cố chống nạng làm thay công việc của vợ.
Một hôm, nh́n thấy cảnh anh vừa chống nạng vừa dùng mấy ngón tay run run kẹp hai ly cà phê, bước thấp bước cao mang ra cho khách. Cầm ḷng không đậu, nàng ̣a khóc, khóc nức nở … v́ quá xót thương chồng!
Nàng quư anh, thương anh lắm, kể từ khi biết anh đă mất tất cả. (Ngày đó, đến bộ áo quần đang mặc cũng tơi tả như cuộc đời anh !) Nàng yêu anh rất chân t́nh; mang hy vọng mai sau thành gia thất, nàng sẽ cố gắng bù đắp cho anh phần nào để an ủi. Thế mà … nh́n cảnh ấy, lại chẳng thể giúp anh được ǵ; hỏi sao nàng không xót xa, không rơi nước mắt!
Trong cuộc chiến, anh đă thành tàn phế. Lúc cuối đời vẫn c̣n phải gánh chịu bao nỗi vất vả, tủi hờn
Thân tặng một TPB Tiểu Đoàn 2 “Trâu Điên” /TQLC Việt Nam Cộng Ḥa để nhắc vợ chồng bạn: "Hăy cố gắng! Đoạn đường chiến binh hiện thời chưa chấm dứt ! Cuộc chiến này vẫn c̣n đang tiếp diễn" -
* (Câu chuyện thật ngoài đời, bài đăng để tỏ ḷng cảm kích chuyện t́nh đẹp của anh chị, không phải để kêu gọi bất kỳ một sự giúp đỡ nào. V́ lư do tế nhị, xin miễn nêu tên và địa chỉ nhân vật trong bài)—
with Thu TrangAnh Nguyen and Thy Minh Tran.
Hỏi ngă
chánh tả tự vị
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngă" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Các cấp chỉ huy và đồng đội TQLC
Lạng
Sơn Thiếu Tướng Bùi Thế Lân
Tango
Đại Tá Nguyễn Thành Trí
Sài G̣n Đại Tá Tôn Thất Soạn
Phóng viên CBS đi với ĐĐ 4/TĐ2 Tháng 5/1972
Tàn cơn binh lửa
Vũ Đức Giang
Hành quân triệt thoái
Những Niên
Trưởng đáng kính
Tháng Ba lại về
Nỗi ḷng
băn khoăn của lớp người VNCH lưu vong thế hệ thứ nhất
Năm Tị nói
chuyện Rắn
Ngậm ngùi,,,
Tiếc thương...
Chuyện t́nh buồn
Ḿnh ơi! Em
muốn...
Đây Long
Giao, Suối Máu
Người hùng
TQLC Trần Ba
Poncho
Quân Cán Chính VNCH chết trong trại tù "Cải Tạo"
Bão
Beryl và Đại Hội 2024
Đại Hội 2024:
Những tấm chân t́nh của Đại Gia Đ́nh TQLC
Người về từ
thành cổ
Đại Hội
TQLC 2024 tại Houston
Houston -
Chuyện bên lề
Thương Phế Binh, Ông
Là Ai?
Ḷng biết ơn nhân
ngày Lễ Những Người Cha 2024
Một ngày
không thể quên
Giầy Saut
trong tử địa
Những nhân
chứng sống sót của một thời thảm khốc
Tôi đi khám Bás
Sĩ
Bóng người
hay bụi sương?
Lần đầu nhập
trận
Cố Trung Tá
Nguyễn Văn Nho
Trước sau như
một!
Louisiana 2023 – Rằn
Ri gặp mặt
Môt ban nhạc lạ
đời
Những điều
ít người biết về bài hát "Kỷ vật cho em"
An Dương
Ngược ḍng
thời gian
Người lính cuối
cùng
T́m tự do
Tù cải
tạo…Những nỗi buồn khó phai
Danh sách Quân Dân Chính chết trong tu cải tạo
Đón xuân
này nhớ xuân xưa
"Tù cài
tạo" - Những nỗi vui buồn khó quên
Trở lại Cổ Thành
Những ngộ nhận về chiến tranh Việt Nam từ phía Hoa Kỳ
Gặp gỡ Chú Long
Hồ
Tango: Ngày này năm
xưa! Ngày này năm nay!
Saigon đă
tṛn năm
Ngày về
từ rừng núi Hiệp Đức
Trường
Sơn bỏ lại sau lưng
Cuộc hành tŕnh
Bên kia
bờ sông Thạch Hăn
Chung g̣ng
định phận
Kỷ niệm cổ thành Đinh Công Tráng - Quảng Trị 1972
Thiên
hùng ca dựng một ngọn cờ
Cố vấn TQLCHK trao Bronze Star cho NT Đặng Bá Đạt
Nhật Kư Cali:
Ngàn năm mây bay
Quỳ hôn đất thân
yêu
Sau 46
năm nước mắt vẫn c̣n rơi!
Chuyện mắc dịch
Vui buồn cùng
Cọp Biển
Cái ǵ
của Cesar … Cái ǵ của Thương Phế Binh …
Hỏng rồi tiếng
nước tôi !!! Phần 1 -
Phần 2
Bạn tôi,
người y tá tên Ri
Hai bà chị
Trận đánh
tháng 3/75 Quân Khu I
Thu hát cho
người
Sự
nghiệp 4 chữ, lư tưởng 2 chữ
TĐ2/TQLC Tiêu diệt chiến xa CSBV thuộc Trung Đoàn Tăng-Thiết
Giáp 202
T́nh với Nghĩa
Xuân ở nơi nào?!
Tuổi 70,
Chán mớ đời!
Họ nhà "Cu"
Con sáo bạc
má và người tù
Quân khu IX ơi. Chào mi!
Chuyện về
bức tượng TQLC
Tháng 3, kư ức
về anh
Ngày ra trại
Một buỗi chiều
xuân
Đêm xuân Đà Lạt
Nhánh mai vàng
Phục Hưng Tự