L̉NG SON GỬI TẠM GIỮA ĐẤT TRỜI


Một người áo lính nhăn miếng vá
Xà lỏn phất phơ miếng vải thô
Bata hở miệng, chân rướm máu
Đầu đội nắng, sương, gió, sông, hồ.

Người khác ngâm ḿnh bươi, móc đất
Đưa lưng cho nắng đốt cháy da
Khổ sai như tù trong ngục thất
Lao động cả ngày. Đói như ma!

Quê hương tan tác. Đời thay đổi
nhưng trong gian khó vẫn là Ta!
Vùng "kinh tế mới" chờ đêm tối
hút thuốc lào, nghe nhạc...Mozart!

Mời nhau một chén trà đạm bạc
Nhắc khẽ chuyện xưa để gượng vui
Dăi nắng, dầm mưa. Đâu thấy khác!
Nhớ bóng chinh y mới bùi ngùi!

Dâu bể chỉ là ḍng thế sự
Thành, bại xem như nước đầy, vơi
Đời người ai chẳng qua hưng, phế?
Ḷng son gửi tạm giữa Đất, Trời!

HUY VĂN
( Kinh Bo Bo, Xă B́nh Thành
Mộc Hóa, 15-08-1978)