Thương tích
Đă 50 năm
Quê hưong ngàn trùng
Đừng gọi tôi là ân
nhân
Ngày chia tay
Ánh trăng xưa
Ngày đại thọ
Ḷng sơn gửi tạm
giữa đất trời
Mông lung
Ḥn khô
Đêm ngủ tôi mơ
Cali mùa hạnh ngộ
Nhớ măi
Vẫn t́m em
Gánh phù vân
Quốc hận
Nhắn lời
Tháng 2! Xuân vẫn
ngát hương đời
Nhớ xuân xưa
Xin em
Cũng đành thôi
Mừng sinh nhật
Phút cuối
Đoản khúc Đà Lạt
Chờ
Hương ḷng
Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
T́nh tôi lăng mạn....
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy
thu sang
Kỷ nhân hồi
Hoài Thu
Tịch liêu
T́nh gửi từ
trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Ngồi giữa Eden
nhớ Saigon
Nhớ quá
T́m nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nh́n biển nhớ người
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Bó tay!
Vô thường bóng em
Đón xuân
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Nhớ em
Cám ơn
Đêm Thu
Hồng Quế
Tháng tám mưa rơi
Ḷng vẫn xuân xanh
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong kỷ niệm
Tóc mây
Lửa Việt
Xuân giữa trời đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Hẹn một mùa xuân
Lời cho hải đảo
Đừng do dự
Một ṿng quay
Một ḿnh trên căn gác
Mùa hoa phượng
Gọi thầm
Thầm lặng
Ngàn năm măi t́nh
chung
Đứng vùng lên
Nỗi buồn vong quốc
Ngày rời Đà Nẵng
Câu hỏi
( Gởi các bạn đồng khóa 57 Rừng Núi Śnh Lầy )
Sau 6 tháng thụ huấn quân sự ( không
tính thời gian hơn 4 tháng tham gia công tác CTCT tại các Tiểu Khu
thuộc Quân Khu 2 ) trong môi trường nắng gió Nha Trang tại quân
trường Đồng Đế; những ai chọn về Biệt Động Quân lại tiếp tục chịu
đựng chông gai thêm 42 ngày Rừng Núi Śnh Lầy, trong "Ḷ Luyện Thép"
Dục Mỹ. Có thể gọi đây là khóa huấn luyện bổ túc, nhằm mục đích nâng
cao thể lực; tăng cường sức chịu đựng, cũng như trang bị thêm kiến
thức và khả năng cần thiết cho một người trung đội trưởng, trong
việc áp dụng kỹ thuật tác chiến của binh chủng Biệt Động Quân.
Vừa xong khóa huấn luyện là chúng tôi được đưa ngay vào môi trường
thực tế, qua h́nh thức gọi là "Thực Tập", cũng có nghĩa là Quan Sát.
Nhưng chiến trường không phải là quân trường, tức đánh giặc trên sa
bàn, mà là đối đầu với địch quân ngoài thực tế! V́ vậy, sau khi chào
đón chúng tôi tại Bộ Chỉ Huy/ Hành Quân của ông, Trung Tá Nguyễn Văn
Thiệt, Liên Đoàn Trưởng/ Liên Đoàn 42 BĐQ/Chiến Thuật; người có danh
hiệu truyền tin là Tử Thần, đă không ngần ngại nói thẳng "... Nơi
đây là vùng giao tranh! Cho nên, tuy gọi là thực tập, nhưng các anh
sẽ chính thức nhập trận! Mỗi đại đội tác chiến sẽ nhận 2 anh. Mọi
người sẽ có cơ hội chiến đấu. Chỉ như vậy mới tích lũy được kinh
nghiệm chiến trường...".
Sau đó, bằng những lời ngắn gọn, ông đi ngay vào thông tin mới nhứt
về trận chiến, rồi cho lệnh phân bổ nhân sự về các tiểu đoàn. Thời
gian từ lúc chúng tôi tập họp tŕnh diện, cho tới khi ông bắt tay từ
giă kéo dài không tới 30 phút! Trung tá Thiệt là người- trong một
buổi lễ gắn huy chương 5 năm trước đó- đă trả lời Tổng Thống Nguyễn
Văn Thiệu là ông đang "tu thân", khi vị Tổng Tư Lệnh hỏi về danh
hiệu Tử Thần của ông.
Từ xă Ba Chúc, chúng tôi lên "cua sắt" M113 vượt cánh đồng lúa sạ
mênh mông nước, trực chỉ vào Núi Dài. Tháng 10! Mùa nước nổi. Nước
mênh mông, ngút ngàn; điểm xuyết bằng những chấm xanh của lúa sạ
vươn ḿnh, loi ngoi, như muốn trêu ngươi "hà bá". Nước đầy đồng,
trải dài ngút tầm mắt, như đang từng phút "xâm lăng" cả một vùng
thôn quê của vùng châu thổ. Nh́n nét mộc mạc, nhưng đẹp như tranh vẽ
của "ánh nắng nồng nàn hôn mây, nước" và ngắm cảnh hùng vĩ của dăy
Thất Sơn chưa bao lâu, th́ chúng tôi đă đến chân núi Dài.
Chiến trận đây rồi! Con đường lên núi không c̣n mang vẻ đẹp như
trong sách vở hay tranh ảnh đă miêu tả. Trước mắt chúng tôi không
c̣n "đường lên thiên thai", mà là lối xuôi dần xuống địa ngục! Băi
đổ quân đằng đằng mùi tử khí với thương binh nằm, ngồi ngay bên cạnh
những lớp poncho gói xác bê bết máu. Quang cảnh càng thêm ảm đạm,
thê lương khi từ trên núi có nhiều thương binh khập khiễng lần từng
bước đi xuống con dốc trơn ướt. Trên người họ bông, băng cá nhân vẫn
chưa khô máu.
Những chiến sĩ đă hy sinh, trở thành "đ̣n bánh tét" cuốn bằng
poncho, lủng lẳng trên vai đồng đội, hoặc lao công đào binh đang phụ
tải thương. Đó đây, vết máu vương văi ngay trên lối đi và trên vách
đá càng làm cho quang cảnh dọc đường thêm màu...u ám. Thỉnh thoảng
vài viên đạn 57 ly không giựt của địch bắn trật mục tiêu, xẹt ngang
rồi cắm thẳng xuống ruộng nước dưới chân núi. Trong bối cảnh của
cuộc chiến đang sôi nổi, thiên đàng là đường đi xuống, địa ngục là
lối dẫn lên trên.
Việc phân phối nhân sự được thực hiện ngay tại băi đổ quân, nên
quanh co mất gần cả tiếng, Nguyễn Trung Thành và tôi mới được hướng
dẫn tới nơi đóng quân của Đại Đội 1/TĐ 93 BĐQ/ Biên Pḥng, là đơn vị
đang làm nổ lực chính để tấn công chốt địch. Tiếp đón hai đứa chúng
tôi là Thiếu Úy Nho, người vừa nắm quyền đại đội trưởng. Sau khi sơ
lược t́nh h́nh, anh kéo chúng tôi đến một hốc đá; để tận mắt quan
sát chiến trường, cách chúng tôi chừng 40 thước về phía trên dốc.
Nơi đó là cao độ 400, cũng là nơi núi rừng đă trở thành b́nh địa sau
hơn một tháng bị đạn pháo đôi bên tàn phá.
Không thể phân biệt những thứ ǵ đang trải nền trên diện tích đă bị
san bằng. Đất, đá, vỏ cây, thân gỗ mục; cùng mảnh vụn của áo quần và
của những thứ lỉnh kỉnh khác, đều trộn lẫn vào nhau, tạo thành một
quang cảnh nực nồng mùi tử khí. Tiếng chát chúa của đạn chạm vào đá,
tiếng nổ gịn của các loại súng; cùng h́nh ảnh lúp xúp, lăng xăng
của những bóng dáng ẩn hiện sau màn khói, tạo thành một khúc phim
thật sống động. Chỉ tay vào một dăy đá kếch xù, ngạo nghễ cắt ngang
đường tiến quân của lính Mũ Nâu, Thiếu Úy Nho nghiến răng: "Cái chốt
này rất khó nuốt. Cả 4 đại đội thay nhau xa luân chiến hơn 2 tuần
nay, mà vẫn chưa hạ được!.."
Thiếu Úy Nho không đề cập tới thời gian BCH/ Biệt Động Quân vùng 4
đă điều động 4 tiểu đoàn của Liên Đoàn 42 BĐQ/Chiến Thuật, vào vùng
ngay sau khi Trung Đoàn 101 của địch từ bên đất Campuchia bất ngờ
vượt kinh Vĩnh Tế; tấn công một Tiểu Đoàn Địa Phương Quân của Tiểu
Khu Châu Đốc, rồi chiếm đóng các cứ điểm then chốt trên núi Dài. Lúc
đó là cuối tháng 8/1973. Cuộc vây hăm và tiêu diệt địch được đặt
dưới quyền chỉ huy của Trung Tá Nguyễn Văn Thiệt, với sự phối hợp
của Địa Phương Quân Tiểu Khu Châu Đốc trong vai tṛ vai tṛ tuần
tiểu và giữ an ninh lănh thổ, để Biệt Động Quân rảnh tay thanh toán
mục tiêu.
Tuy bị cô lập và đă có thiệt hại đáng kể về nhân mạng cũng như vũ
khí, địch vẫn c̣n khả năng kháng cự khá mănh liệt; đặc biệt là giữ
vững cái chốt chiến lược tại cao độ 400 với dàn pḥng không 12ly8,
cối 82 ly, trung liên RPD và đại bác không giựt 57 ly đặt quanh cao
điểm 540. Cuộc tiến công của LĐ 42 BĐQ/CT khựng lại khi gặp phải
chốt địch tại cao điểm 400 này.
Chướng ngại vật thiên nhiên tại nơi đó là dăy đá có bề mặt phẳng lỳ;
mang h́nh dáng của một con heo khổng lồ nằm ngang, với chiều cao
khoảng hơn 10 mét; đủ để che khuất tầm nh́n qua yên ngựa phía sau,
nơi có con đường độc đạo dẫn lên đỉnh của núi Dài. "Con Heo" đá này
chẳng khác ǵ chiếc răng hàm khổng lồ, bị sâu đục khoét ngay chính
giữa. Chốt của địch, với quân số khoảng một trung đội, ngày đêm cố
thủ tại những chỗ bị "sâu" khoét đó! Từ trên đỉnh núi Dài, địch cắm
tiêu khẩu RPD và súng pḥng không vào hai bên sườn của "Con Heo",
cho nên chúng thường xuyên trực xạ khi thấy có bóng người của phe ta
lấp ló hay di chuyển.
"Con Heo đá" quả rất khó thanh toán. Khinh binh chui được vào trong
th́ phải luồn, lách rồi t́m cách trèo lên trên các mô đá khác mới
lên được tới các chỗ "sâu răng" tức các điểm pḥng ngự trên mặt
phẳng cũng là nơi cao nhứt của dăy đá. Đánh ban ngày th́ khi vào
được bên trong cũng sẽ vất vả ngay phút đầu v́ không quen mắt khi từ
ngoài sáng vào trong hang tối. Đột kích đêm th́ người dẫn đầu cũng
phải ḍ dẫm từng bước, để ghi nhớ vị trí cố thủ của địch trước khi
tấn công.
Dồn quân để tấp vào mục tiêu th́ bị hỏa lực địch khống chế ngay lập
tức, bởi lính phải chạy ṿng qua hai bên bên sườn, rồi mới len được
vào các ngơ ngách. Chỉ việc chạy ṿng qua eo của khối đá cũng đă như
chạy đua với tử thần, v́ như vậy anh em đă phải đưa người cho địch
từ trên ṿm núi phía sau, dùng RPD và súng pḥng không "làm gỏi";
trước khi anh em t́m được khe, hang, hốc, để xâm nhập. V́ vậy, t ổn
thất của ĐĐ1/TĐ 93 BĐQ đă lên khá cao sau những ngày trực chiến.
Lần này, Thiếu Úy Nho cho đại đội rải tuyến dựa theo địa thế của
khoảng trống trước "Con Heo", với một trung đội án ngữ bên phía tây
bắc và một trung đội áp sát chân tường đá, đào hố ngay tại chỗ để
tránh thủ pháo từ trên thả xuống. Đây sẽ là thành phần xung kích khi
cần. C̣n trung đội chúng tôi dàn tuyến nối theo bạn, rồi kéo dài qua
triền dốc phía đông nam, vừa bảo vệ ban chỉ huy đại đội, vừa canh
chừng thung lũng phía chính đông, nơi có một rừng cây um tùm mọc
trên địa thế toàn dốc đứng.
Như vậy, ta không có lối an toàn để tiến xa hơn, mà địch cũng không
thể t́m được cách di chuyển nào khác. Muốn thoát thân, địch phải
bung tuyến chạy bừa vào vị trí của BĐQ nếu không muốn theo thủy lộ,
hay tuột dốc của thung lũng mà chạy xuống núi. Nhưng nếu như thế, là
chúng sẽ làm mồi cho Claymore và lựu đạn, hoặc bị thành phần c̣n lại
của TĐ93 BĐQ, hay của các tiểu đoàn BĐQ lẫn ĐPQ đang tiếp ứng ở
tuyến sau và dưới chân núi tóm gọn.
Địch chỉ c̣n cách cố thủ. Trung Đoàn 101 thuộc Công Trường 1 CSBV,
đă tính sai khi đánh úp căn cứ ĐPQ trên núi Dài và càng không ngờ là
lực lượng Biệt Động Quân tại Vùng 4 CT đă lập tức được huy động ngay
lập tức, để ngăn chặn và tái chiếm những vị trí quan trọng trên Núi
Dài này. Sau gần hai tháng bị bao vây, địch chỉ c̣n bêta dù để thay
cho lựu đạn. Tầm sát hại của bêta dù không đáng kể! Nó chỉ có hiệu
quả khi phá hầm lúc nổ ngay trên đầu. Do đó, chiến sĩ Mũ Nâu khi lên
tới cao điểm 400 cho dù chưa hạ được "Con Heo", nhưng vẫn an toàn
dàn quân tại triền dốc cạnh mục tiêu, đồng thời bám sâu tại các hốc
đá, ngay dưới chốt địch để dưỡng quân và tùy theo t́nh h́nh mà tấn
công ban ngày, hay đánh chốt ban đêm...
Sau hai ngày phi pháo thay nhau dập không ngừng vào vị trí của địch.
Đêm thứ ba, Thiếu Úy Nho cho trung đội tiên phong sẵn sàng, chờ hỏa
châu soi sáng để định hướng trước khi tấn công. Khi ánh sáng vừa tắt
ngấm, th́ từng tổ ba người đột nhập vào phía sau khối đá để tiến vào
bên trong. Lập tức, toàn bộ vũ khí cộng đồng của địch nổ súng vào
những nơi chúng đă chọn để ngăn chặn sự xâm nhập của BĐQ. Đạn tung
tóe trên vách đá, cày xước trên mặt đất, nhưng toán xung kích của ta
đă lọt được vào bên trong. Thành phần c̣n lại dạt qua phía chúng tôi
và trám tuyến ngay lập tức để tiếp viện và tải thương khi cần.
Không có cách nào leo lên tấn công trực diện, v́ khối đá trơn tru
không thể bám víu. Nó trông giống như loại đá tảng ở Định Quán, ngay
sát quốc lộ 20, trên đường lên Bảo Lộc và Đà Lạt. Khóm đá có h́nh
dạng như chiếc nón sắt của hiệp sĩ thời Trung Cổ bên Âu Châu đó và
khối tường đá trên núi Dài này, có lẽ là cùng loại basalt phún
thạch; với mặt trước không một vết nứt, c̣n phía sau th́ ngơ ngách
tứ bề, do các tảng đá chồng chéo lên nhau...
Máu đổ mỗi ngày sau những lần tấn công ráo riết. Lính thay nhau
luồn, lách, xung phong. Địch quyết liệt đáp trả. Cuộc đụng độ xảy ra
ngay dưới chân "Con Heo" và trong hang núi. Tiếng lanh lảnh, chát
chúa, của súng liên thanh ḥa vào tiếng nổ tức ngực của thủ pháo và
lựu đạn; tạo thành mớ âm thanh hỗn độn, rền rĩ, nhức tai, muốn rách
cả màng nhĩ, như thể đă được khuếch đại hết công sức khi dội vào
tường đá. Bài học và những màn thực tập trong quân trường, so với
thực tế quả thật khác nhau một trời một vực!...
Mấy ngày vừa qua, tôi và Nguyễn Trung Thành được phân phối về hai
trung đội khác nhau. Đêm nay, chúng tôi về lại chỗ Thiếu Úy Nho để
nghe anh bàn kế hoạch tấn công với các trung đội trưởng. Thiếu Úy
Nho cho biết sẽ có Hỏa Long tiếp tay trong đêm và biện pháp "nạo cái
răng sâu" được Tiểu Đoàn chấp thuận. Có nghĩa là đại đội sẽ cho áp
dụng một kiểu phối hợp tấn công đă từng được một toán Mike Force của
Lực Lượng Đặc Biệt áp dụng trong trận đánh tại hang Châu Kem bên Núi
Cấm 4 năm về trước.
"...Trung đội súng nặng sẽ gom mọi thứ vật dụng để làm một mũi tên
lửa. Đầu mũi tên sẽ chỉ ngay vào cái chốt trên kia. Hỏa Long sẽ khai
hỏa ngay khi ḿnh tưới xăng và đốt lửa chỉ điểm. Tôi chịu trách
nhiệm liên lạc trực tiếp với Hỏa Long để hướng dẫn và điều chỉnh..."
Đêm hun hút tối. Núi rừng im bặt âm thanh. "Con Heo đá" bây giờ là
một dáng lù lù mang màu đen thẫm. Chúng tôi hồi hộp chờ lệnh châm
lửa để chỉ điểm cho Hỏa Long khai hỏa. Nhưng vào phút cuối, Thiếu Úy
Nho lại tập họp các trung đội trưởng để nhận lệnh mới. Lấy bóng tối
làm ngụy trang, từng bóng người lướt nhanh về tuyến sau. Nhân ảnh
của họ chập chờn như ma quái! Khi trở lại tuyến dàn quân, người
Trung Sĩ trung đội trưởng th́ thào với tôi:
- Chỉ là thay đổi thành phần xung kích và bỏ luôn việc đốt "mũi tên
lửa". Ḿnh sẽ "tấp" (*) tụi nó sau khi dứt Hỏa Long và pháo binh.
Chuẩn úy qua hố bên kia. Có động tịnh ǵ, cứ xài lựu đạn. Đừng bắn!
Lựu đạn chắc ăn hơn!
Tôi gật đầu, lạng qua bên sườn núi. Trong chiếc hố đôi đă có một
khinh binh. Anh nh́n tôi rồi chong mắt vào bóng tối bên hông "Con
Heo" và phía dưới thung lũng. Không bao lâu sau đó, một loạt hỏa
châu phựt cháy ngay trên mục tiêu tại cao điểm 400, tức chếch sau
lưng chúng tôi. "Con Heo đá " bây giờ đang trở thành "con heo quay".
Từ trên cao nh́n xuống không thể không nhận ra những chỗ "sâu răng",
tức ổ kháng cự của địch trên mặt khối đá.
Mấy ngọn "đèn cầy" vừa tắt là Hỏa Long nhập trận ngay lập tức. Chiếc
phi cơ vơ trang di chuyển như một bóng ma trên nền trời đặc quánh
một màu đen. Không thể nhận biết "Con Rồng Lửa" đang ở đâu. Từng
chùm đạn lửa lướt xuống mục tiêu, tạo thành những ṿng cầu đẹp mắt
trong không gian tăm tối. Đạn tung tóe trên vách đá, cày xước trên
mặt đất. Tiếng nổ chát chúa vang dội cả một vùng núi đă vào đêm.
Xen lẫn vào "tiếng ḅ rống" của đại liên 6 ṇng ( Minigun ) và những
"vũ khúc trong đêm" của đạn lửa Hỏa Long, là từng tràng "hú họa" của
pḥng không địch bắn cầu may vào vùng tối mỗi khi thấy chùm đạn lửa.
Toàn bộ vũ khí cộng đồng của địch từ trên cao điểm 540 đồng loạt nổ
súng vào những nơi chúng đă tiên liệu, nhằm ngăn chặn sự tấn công
của BĐQ. Khi Hỏa Long vừa rời vùng, đạn cối của BĐQ cùng với pháo
binh diện địa đồng loạt tập trung rót vào vùng yên ngựa và các vị
trí đặt súng cộng đồng của địch quanh đỉnh 540.
Cuộc tấn công được thực hiện bên sườn núi phía đông nam. Một đại đội
đă lên tăng cường và lập tuyến pḥng thủ mới bên sườn trái, tức phía
tây bắc của "Con Heo" để ngăn chặn sự phản công, tiếp viện hoặc đột
kích bất ngờ của địch từ trên yên ngựa tràn xuống, hay từ hướng
thung lũng đột nhập lên. Thiếu Úy Nho lập tức ra lệnh cho các toán
xung kích của ĐĐ 1 vọt nhanh ra phía sau "Con Heo" để tiến vào bên
trong. Như vậy, cả đại đội dốc toàn lực tấn công thay v́ xé nhỏ.
Tiểu đoàn tiên liệu không sai! Chỉ chừng vài phút, sau khi Thiếu Úy
Nho cho lệnh tấn công, th́ bên phía bắc súng nổ rân trời. Địch bất
thần đánh úp để làm giảm áp lực bên sườn đông nam, tức phía Đại Đội
1 chúng tôi đang đánh lên chốt, hay họ đang thăm ḍ tuyến dàn quân
bên hướng đó chăng?
Tiếng chân di chuyển của đơn vị tăng cường từ phía sau lên tuyến
trên đă mang nhịp độ khẩn cấp, khác với sự dè dặt so với hơn nửa
tiếng trước đây. Ngoái nh́n qua vai, tôi nhận ra đă có thêm nhiều
bóng người cặp sát chân dăy đá, rồi lần lượt biến mất ở phía sau.
Cùng lúc đó là một số khinh binh bị thương được d́u, đỡ, khiêng ṿng
trở lại. Ngần ấy hoạt cảnh diễn ra trong tiếng nổ liên hồi của súng
địch nhắm vào những bóng đen đang tiến, thoái từng chập. Từ bên hố
chỉ huy, vang lên một tiếng gọi. Ngay lập tức, người lính kế bên tôi
đứng bật dậy. Anh vừa nhảy lên khỏi mặt hố, vừa nói nhanh:
- Ông cứ ở đây. Bọn tui phụ anh em một tay.
Anh ta rạp người ôm súng phóng nhanh vào bóng tối bên sườn núi. Vài
nhân dáng quanh tôi cũng lúp xúp phóng theo. Tại tuyến pḥng thủ của
chúng tôi, hố đôi bây giờ đă thành hố đơn. Tôi c̣n đang hồi hộp vừa
nh́n xuống màn đen dưới vực, vừa ngoái nh́n qua vai, theo dơi cuộc
tấn công bên khối "Con Heo", th́ có tiếng nói khẽ từ phía sau lưng:
- Chuẩn úy cứ bám tại đây. Có động tịnh ǵ, cứ việc quăng lựu đạn
xuống.
Tôi gật đầu, người trung sĩ đang nắm quyền trung đội trưởng, chỉ tay
xuống bụi lùm dưới sườn núi, nói tiếp:
- Chỉ cần giữ mặt này thôi. Phía bên kia có tụi này lo!
Anh nói xong là lao đi biệt dạng. Cuộc tấn công vẫn mang mức độ khẩn
thiết như lúc mới bắt đầu. Một lát sau, trong ánh sáng nhá nhem của
đạn nổ, tôi thoáng thấy có vài bóng người trường về phía tôi. Một
người vừa lao nhanh xuống hố đă nói ngay:
- Thiếu úy Nho kêu chuẩn úy về lại hố khi năy. Chỗ này để tụi tui.
Tôi bật dậy phóng nhanh về phía sau. Vừa nhảy vào chiếc hố ở tuyến
xuất phát là đă thấy thằng bạn ngồi sẵn. Thành "ṛm" nói nhanh, mắt
vẫn hướng về phía trước:
- Có lệnh đổi quân. Tiểu Đoàn 93 đă xong nhiệm vụ. Tiểu đoàn khác
đang lên thay thế. Tao với mày theo Thiếu Úy Nho xuống núi sau khi
ổng bàn giao chỗ này xong...
Trong đêm về sáng, con đường xuống núi lại nhập nḥe từng ánh lửa
của đạn 57ly xẹt qua, rồi tắt ngấm sau những tiếng nổ khô khốc, khi
cắm xuống ruộng nước dưới chân núi. Mọi người âm thầm di chuyển. Kẻ
lên, người xuống đều im lặng. Trong ánh sáng nhá nhem của vài ngọn
"đèn cầy" được thắp hú họa đó đây, bóng người đi xuống và kẻ đi lên
ḥa lẫn vào nhau thành những ảnh chập chờn, lung linh trên vách đá.
Rời khỏi cao điểm 400 cũng có nghĩa là đối với Thành và tôi cùng với
6 bạn c̣n lại đă bớt phần "ngộp thở". Nhiệm vụ của TĐ 93 BĐQ sẽ là
giữ an ninh và tuần tiễu dưới chân núi trong khi chờ đợi bổ sung
quân số và tiếp liệu. Do đó, chúng tôi có dịp quây quần với các đại
đội trưởng, để hỏi han về mọi thứ trên đời của một người lính tác
chiến, đặc biệt là những ǵ có liên quan tới trách nhiệm của một
trung đội trường.
Hai tuần sống trong môi trường ngập ngụa tử khí tại tuyến đầu, tuy
chưa hẳn đă gom được kinh nghiệm chiến đấu v́ chưa thật sự "giỡn mặt
với Tử Thần"; nhưng thời gian theo chân ĐĐ1/ TĐ 93 BĐQ là những cơ
hội thật "đáng đồng tiền bát gạo", với những lần cùng khinh binh mạo
hiểm tiến sát chân khối đá tảng; trám tuyến, giữ an ninh và lập đầu
cầu cho từng toán cảm tử đột nhập vào những hang, khe, hốc đá, hay
phụ tải thương hoặc canh ngày, gác đêm với anh em.
Hăy c̣n một lần thực tập tại vùng 2 Chiến Thuật, để làm quen với
chiến trường trên rừng núi của cao nguyên trước khi đáo nhậm đơn vị.
Chưa biết mai này sẽ ra sao, nhưng dấu ấn binh đao đang dần dà đậm
nét trong tôi cho dù chỉ mới lần đầu nhập trận.
HUY VĂN ( HUỲNH VĂN CỦA )
( Để nhớ Thất Sơn nói chung. Núi Dài nói riêng và mùa lụt vùng châu
thổ năm 1973 )
(*) "Tấp" = Tapis/ Tới tấp. Đánh tới tấp. Tấn công một cách quyết
liệt, xả láng.
Bóng người hay bụi
sương?
Lần đầu nhập trận
Ngược ḍng thời gian
Họa, phúc trong ngày
50 năm thoáng
vội trong ngày
Ukraine & VNCH
Saigon xa đă tṛn
năm
Ngày về từ rừng
núi Hiệp Đức
Trường Sơn bỏ
lại sau lưng
Cuộc hành tŕnh
Chung g̣ng định phận
Cuối cuộc hành tŕnh
2020
Xuân ở nơi nào?!
Giấc mơ Xuân
Ngày ra trại
Một buỗi chiều xuân
Nhánh mai vàng
Đêm xuân
Cuối cuộc hành tŕnh
Thân chiến
quốc, phận lưu vong
Mộ Đức - Một ngày
vào hạ
Từ Mỹ Tho đến
Garden Grove