Thơ

Trang thơ Nguyễn Minh Châu
Thơ - Tuấn TT
Chùm thơ Đông Hương
Thơ - Huy Văn


Thơ Văn 2019
Thơ Văn 2018
Thơ 2017....


Kiếp tử sinh
Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
T́nh tôi lăng mạn....
Khi tôi chết
Khấn nguyện - Diễn ngâm
Chim kêu...
Nỗi niềm gửi gió…
Nhạc Thơ Rượu đắng - Nhạc
Nhạc Thơ Mày hỏi tao
Nhạc Thơ Tấm thẻ bài
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy thu sang
Kỷ nhân hồi
Tâm khúc...
Nh́n Thu
Hoài Thu
Tịch liêu
T́nh gửi từ trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Dựng cờ
Ngồi giữa Eden nhớ Saigon
Nhớ quá
T́m nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nh́n biển nhớ người
Tri ân TQLC
Father's Day - Ngày Quân Lực
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Tháng Tư đen giữa mùa đại dịch
Bốn lăm năm
Mùa gió chướng
Đêm trăn trở
Bó tay!
Rượu tháng Ba
Vô thường bóng em
Đón xuân
Niềm đau mùa Xuân
Hoa Đào lại nở
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Đông kỷ niệm
Thở dài…
Nhớ em
Nhớ người cũ…
Mưa và… quá khứ
Cám ơn
Gió ơi…
Kiếp nhân sinh
Lạnh vào Thu
Đêm Thu
Vào Thu
Hồng Quế
Gửi gió
Mùa trăng...
Tháng tám mưa rơi
Rồi sẽ đến
Ḍng đời lặng lẽ
T́m chốn dung thân
Ḷng vẫn xuân xanh
Ai về chốn cũ
Phiền muộn
Đường về
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong kỷ niệm
Ḍng phù sa xanh
Nhớ về Thành Cổ
Father’s Day - Ngày Quân Lực
Lá rơi…
Hư vô...
Tiềm thức
C̣n bao lâu nữa
Giỗ bạn…
Mùa xuân vô tận
Gịng thủy tinh
Về đây Anh… Về bên nhau…
Đợi chờ
Than thân
Tổ Quốc ghi ơn
Dối ḷng
Người di tản buồn
Nghĩa trang Quân Đội Biên Hoà
Mong một ngày về...
Bước chân người lính
Nỗi buồn… biển
Một thoáng… tháng Tư
Máu Cọp Biển và tháng Tư
Gịng thủy tinh
Đốt nén nhang… Tháng Ba…
Mưa nửa đêm
Nhớ tháng Ba xưa
Nhớ ngoại
Thời gian...bể dâu
Tóc mây
Vô đề…“Túy Ngọa”
Lửa Việt
Khúc nhạc xa xưa
Mùa xuân cho người ở lại
Xuân giữa trời đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Gịng sông nắng
Chiều tháng chạp
Chiếc mũ xanh
Lời cho hải đảo
Niềm đau của Mẹ
Hoa đào đất khách
Hoài niệm xuân
Vọng xuân xưa
Hẹn một mùa xuân
Đừng do dự
Một ṿng quay

 

 

 

 

 

 


Bạn tôi, người y tá tên RI

Ngày tôi nhập ngủ tháng 2/1967...sau 3 tháng cơ bản thao diễn tại TTHL/NQN ở đường Nguyễn văn Thoại...chúng tôi được chuyển sang học giai đoạn 2 về công tác chuyên môn của người NTT/XH từ tháng 5/67 đến cuối tháng 11/67... Vào giữa tháng 6/1967, chúng tôi bắt đầu đi thực tập về công tác quân y tại Tổng Y Viện Cộng Ḥa.

Chúng tôi gồm 5 tổ, mỗi tổ 12 người, tôi là tổ trưởng tổ 1, được thực tập ở trại Liệt, mỗi ngày băng bó và thay vết thương cho thương binh (đa số họ bị liệt một phần thân thể), cứ 6 giờ nằm sấp, th́ đổi vị thế 6 giờ nằm ngữa...

Ở tuổi hoa niên, chập chửng mới vào đời, tôi không quen lắm khi nh́n thấy những vết thương lỡ loét của họ.. Cho đến một ngày....nh́n thấy một thương binh, ḿnh mẩy quấn đầy băng trắng, được băng ca khiêng ra giường, nh́n kỹ th́ mới thấy được đôi mắt...tự dưng tôi cảm thấy chóng mặt quá, xây xẩm và xỉu....Y tá vực tôi dậy và khiêng vào pḥng cấp cứu...sau một hồi, tôi tỉnh lại...và kể từ ngày mai, tôi bị chuyển thực tập ở trại ngoại thương 4 ( h́nh như khu nầy dành cho sĩ quan không th́ phải???)

Và tôi đă gặp Anh từ dạo đó ...Anh Ri bạn của tôi ... Anh là y tá trưởng của ngoại khoa nầy, vừa mới rửa lon Thượng Sĩ, anh đă chỉ dẫn cho chúng tôi rất nhiệt t́nh theo kinh nghiệm hiểu biết của anh.

Thời gian 2 tháng thực tập về quân y, tôi có 2 kỹ niệm đáng nhớ:

1. Thực tập ở trại Liệt được 2 ngày v́ sợ quá nên xỉu...

2. Ở trại ngoại thương 4 cũng có 1 thương binh, hể gặp tôi là ổng t́m cách đi ṿng ṿng ngoài khuôn viên trại... khi chúng tôi xong công tác, lên xe trở về ông ta mới vào chích thuốc, có lần tôi thắc mắc hỏi Ri:

- Sao ông thương binh giường số 37 cứ bỏ trống hoài vậy anh?

Ri cười vui tính:

- Ở ngoài chiến trường VC bắn không đau, mà mấy cô chích thuốc đau quá...

Th́ ra là vậy !!!

Rồi 1975 nghiệt ngă...Tổng Y Viện Cộng Ḥa được thay ngôi đổi chủ !!! sau 10 giờ sáng ngày 30 tháng 4...khi tổng thống...chỉ 3 ngày, ông Dương văn Minh tuyên bố buông súng đầu hàng....hàng hàng lớp lớp thương binh không cần đuổi, họ cũng dắt díu nhau rời khỏi...người đi được th́ d́u, cổng người không đi được, qua bên kia đường trước cổng bệnh viện...ngồi ở những quán nhỏ ven đường để chờ thân nhân tới đón...cũng có người chờ...chờ măi mà gia đ́nh không đến !!!

Trong thân phận người Lính, họ biết rằng với cuộc đổi đời tàn bạo và khắc nghiệt nầy, họ đă mất tát cả rồi :

-Mất quê hương...

-Mất một phần thân thể...

-Thậm chí có người mất cả mái ấm riêng tư...

Riêng bạn tôi, người th/s y tá của QLVNCH tên Ri... người của chế độ cũ ..Bị lưu dụng làm việc cho chế độ mới....Ri phải chứng kiến cảnh đổi đời của bên gọi là thắng cuộc...(thương bịnh không đuổi họ cũng đi) kể cả những người không có nơi chốn để về..

C̣n số bác sĩ và sĩ quan cũ th́ bị cho nghĩ đồng loạt... để chuẩn bị "vào rọ" 10 ngày hoặc 1 tháng, c̣n những y tá hạ sĩ quan và bính sĩ ...họ được thanh lọc qua ư kiến của bọn nằm vùng trở cờ...Đây cũng là một dịp họ ân oán với nhau...

Bạn tôi , v́ có khả năng chuyên môn cao, nên được lưu dụng và làm việc tại khu Liệt, dưới quyền chỉ huy của một tên thượng úy gốc Nghệ An, nghe bạn tôi nói hắn rất là quyền uy, nhiều bác sĩ chính quy phải nể v́... (SỢ)...

Khu Liệt cũng chia làm 2 khu riêng biệt.

- Khu thương binh cách mạng (nằm nệm dầy cả chống)

- C̣n khu của thương binh Liệt chế độ cũ chẳng ai ngó ngàng tới...cũng đâu c̣n những phái đoàn tới thăm viếng an ủi...

Những thương binh Liệt của chế độ cũ, đa số là những người không có gia đ́nh, bịnh rất nặng, liệt cả tứ chi, co quắp, không đi đứng được nữa...

Đă từng làm việc ở đây nhiều năm rồi, vậy mà Ri cũng không dằn ḷng cảm xúc mỗi khi chăm sóc những thương binh trẻ...họ thuộc đủ mọi thành phần của quân binh chủng, đă chiến đấu anh dũng với quân thù ...và đă ngă xuống ở mỗi địa danh khác nhau...trong nghịch cảnh nầy họ c̣n dai dẳng sống từng ngày được bao lâu nữa???

Riêng thằng Hoài, được Ri xem như là đứa em kết nghĩa...nó là gốc lính mũ xanh, chưa tới tuổi, nhưng v́ ham bộ đồ rằn ri, nên mượn khai sanh của người ta để đăng lính...Trải qua bao trận chiến, nó vẫn thoát được và sống phây phây. Người ta đồn nó có bùa, nên đạn tránh nó và lại có bùa yêu nữa chứ...toàn là những nữ sinh trẻ, đẹp và có học thức, mê nó như điếu đổ...

Vậy mà lần nầy chắc bùa nó hết linh, khiến nó suưt chết lăng xẹt ở mấy ngày tết Mậu Thân 68....Hoài bị đứt tủy sống do một mảnh pháo bắn vào phi trường, lần nầy không ai bị thương, chỉ trừ nó. Với bản tính năng động và bay bướm... nó làm sao chịu được cảnh nầy??? Hoài đă tự tử nhiều lần nhưng đều được cứu sống, rồi nó bắt đầu hiểu rằng sống lây lất chẳng dễ dàng ǵ...mà muốn chết lại càng khó khăn hơn...

Bạn tôi vẫn c̣n làm việc trong bệnh viện, nhà Ri ở Biên Ḥa... có chiếc Honda sáng đi chiều về, thỉnh thoảng chúng tôi cũng có dịp gặp nhau, v́ cạnh nhà tôi có vợ chồng bác Túc, lúc trước nghe nói làm ở kho xăng dầu ǵ đó, bác trai bị tai nạn phỏng cả ḿnh mẩy, nằm bệnh viện ở Công Ḥa cũng mấy tháng... Ri săn sóc cho bác ấy, rồi trở thành kết nghĩa, cuối tuần nào Ri cũng đến thăm 2 bác, thỉnh thoảng cũng có gặp tôi ...từ Vũng Tàu về thăm nhà...chúng tôi vẫn là đôi bạn tốt của nhau...

Cho đến một ngày, hoàn toàn không được báo trước, Ri đang bận rộn tắm rửa cho mấy thương binh Liệt..(trong đó có thằng Hoài), th́ được gọi lên gặp ban tổ chức báo cho biết phải ngưng việc kể từ hôm nay (vắt chanh bỏ vỏ).

Ri không được phép và cũng không có cơ hội trở lại trại Liệt để từ giă...nhất là với thằng Hoài

Sau nầy chồng tôi đi tù, tôi bon chen xin được mấy sổ đại lư vé số ( trong đó có sổ đại lư ở Đông Nai, thành phố Biên Ḥa ), lúc đợi tàu lửa trở về th́ tôi có gặp vợ chồng Ri và một đứa cháu gái kháu khỉnh...

Ngày tôi theo gia đ́nh đi định cư ở Mỹ, không có điều kiện để gặp lại Ri nữa, không biết Bạn tôi giờ ra sao? C̣n sống hay đă chết? Cầu mong bạn và gia đ́nh măi măi an lành trong cuộc sống...!!!

Mũ Xanh THẠCH THẢO
(viết xong ngày Labor Day 2020)