ÁNH TRĂNG XƯA

Tôi t́m tôi dưới đèn trăng
T́m Em xa vắng, t́m băn khoăn ḷng
Mười năm! Sương lạnh cô pḥng
Mười năm! Phố núi lạc ḍng đời trôi
Tôi về trên phố ngủ vùi
Núi đồi quạnh quẽ, bùi ngùi sương rơi
Trăng xưa rộn ră gọi mời
Trăng nay nghiêng bóng bên trời cô liêu
Bước chân hụt hẫng...buồn thiu
Người xưa biền biệt, cảnh nhiều đổi thay
Dáng khuya huyền hoặc đêm nay
Thả sầu hun hút, khói bay chập chờn
Cà phê đắm mộng mỏi ṃn
Lạnh đêm Thủy Tạ, ai c̣n nhớ ai?
Mười năm! Đà Lạt u hoài
Mười năm! T́nh vẫn liêu trai vào mùa
Bên trời lấp lánh sao thưa
Sương khuya mấy độ cũng vừa bâng khuâng
Xuân Hương, Thủy Tạ, trăng gần
Bóng chim tăm cá bao lần vắng xa
Mười năm như thoáng mây qua
Nh́n trăng Đà Lạt nhớ tà áo sương
Thầm mơ cổ tích hoang đường
Tàn đêm gửi mảnh hồn nương trăng tà
Tôi, Em, Đà Lạt, hương hoa
Gần trong tâm tưởng nhưng xa ngàn trùng.

HUY VĂN
( Thềm Palace, đêm trăng Đà Lạt 09-03-1982 )