Trang thơ Nguyễn Minh Châu
Thơ - Tuấn TT
Chùm thơ Đông Hương
Thơ - Huy Văn
Thơ Văn 2019
Thơ Văn 2018
Thơ
2017....
Kiếp tử sinh
Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
T́nh tôi lăng mạn....
Khi tôi chết
Khấn nguyện -
Diễn ngâm
Chim kêu...
Nỗi niềm gửi gió…
Nhạc Thơ Rượu đắng -
Nhạc
Nhạc Thơ Mày hỏi tao
Nhạc Thơ Tấm thẻ bài
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy
thu sang
Kỷ nhân hồi
Tâm khúc...
Nh́n Thu
Hoài Thu
Tịch liêu
T́nh gửi từ
trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Dựng cờ
Ngồi giữa Eden
nhớ Saigon
Nhớ quá
T́m nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nh́n biển nhớ người
Tri ân TQLC
Father's Day - Ngày Quân Lực
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Tháng Tư đen
giữa mùa đại dịch
Bốn lăm năm
Mùa gió chướng
Đêm trăn trở
Bó tay!
Rượu tháng Ba
Vô thường bóng em
Đón xuân
Niềm đau mùa Xuân
Hoa Đào lại nở
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Đông kỷ niệm
Thở dài…
Nhớ em
Nhớ người cũ…
Mưa và… quá khứ
Cám ơn
Gió ơi…
Kiếp nhân sinh
Lạnh vào Thu
Đêm Thu
Vào Thu
Hồng Quế
Gửi gió
Mùa trăng...
Tháng tám mưa
rơi
Rồi sẽ đến
Ḍng đời lặng lẽ
T́m chốn dung
thân
Ḷng vẫn xuân
xanh
Ai về chốn cũ
Phiền muộn
Đường về
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong
kỷ niệm
Ḍng phù sa xanh
Nhớ về Thành Cổ
Father’s Day - Ngày Quân Lực
Lá rơi…
Hư vô...
Tiềm thức
C̣n bao lâu nữa
Giỗ bạn…
Mùa xuân vô tận
Gịng thủy tinh
Về đây Anh… Về bên nhau…
Đợi chờ
Than thân
Tổ Quốc ghi ơn
Dối ḷng
Người di tản buồn
Nghĩa
trang Quân Đội Biên Hoà
Mong một ngày về...
Bước chân
người lính
Nỗi buồn… biển
Một thoáng…
tháng Tư
Máu Cọp Biển
và tháng Tư
Gịng thủy tinh
Đốt nén nhang…
Tháng Ba…
Mưa nửa đêm
Nhớ tháng Ba xưa
Nhớ ngoại
Thời gian...bể dâu
Tóc mây
Vô đề…“Túy Ngọa”
Lửa Việt
Khúc nhạc xa xưa
Mùa xuân
cho người ở lại
Xuân giữa trời
đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Gịng sông nắng
Chiều tháng chạp
Chiếc mũ xanh
Lời cho hải đảo
Niềm đau của Mẹ
Hoa đào đất
khách
Hoài niệm xuân
Vọng xuân xưa
Hẹn một mùa xuân
Đừng do dự
Một ṿng quay
Con trai trưởng trong gia đ́nh, anh là người anh thân ái vui tính nhưng cực kỳ nghiêm khắc với những thằng em.
Có lẽ ảnh hưởng từ những năm học trong trường ḍng Pellerin, anh nguyên tắc, chuẩn mực, và luôn là mẫu mực cho những thằng em noi theo. Ba tôi, một ông bụt hiền lành, chưa bao giờ ông lớn tiếng rầy la đứa con nào nhưng mọi nề nếp kỷ cương gia đ́nh vẫn được giữ v́ ông trao hết nhiệm vụ đó cho anh. Chơi đùa cùng lũ em nghịch ngợm quậy phá nhưng chỉ với cái nh́n nghiêm khắc là mấy thằng em tự khép ḿnh vào kỷ cương như là trại lính.
Tốt nghiệp trung học, anh được Ba tôi thưởng cho chuyến đi chơi ở Sài G̣n, một phần thưởng lớn vào thời đó nhưng v́ anh là niềm tự hào cũng như toàn bộ niềm tin của Ba Mẹ. Thế nhưng chưa học hết năm đầu đại học bỗng nhiên bỏ ngang chuyện học, anh ngỏ ư với Ba tôi để t́nh nguyện vào Vơ Bị. Ba Mẹ tôi vẫn thế, bao giờ cũng tôn trọng tất cả mọi quyết định của những thằng con trai, ngoại trừ... thằng út! Ba tôi chẳng hề ngạc nhiên khi nghe anh chọn đi vào Vơ Bị v́ ông thấy đang chăm chỉ học bổng một ngày anh vất bỏ tất cả sách vở, chỉ ôm đọc mỗi cuốn Beret Vert, ông hiểu được ư con ḿnh đang muốn ǵ và v́ sao anh chọn binh chủng TQLC mũ xanh khi tốt nghiệp Vơ Bị.
Từ quân trường Vơ Bị, món quà cho những thằng em là những cuốn nguyệt san Đa Hiệu cùng những h́nh ảnh oai hùng của chàng SVSQ, anh khởi nguồn cho những thằng em kế để chúng lần lượt rời gia đ́nh vào những năm sau đó..
Vào trường Vơ Bị, anh được tuyển chọn chuyển qua học ở WestPoint, học viện quân sự nổi tiếng nhất của Hoa Kỳ. Đang chuẩn bị đi Mỹ th́ xảy ra cuộc chính biến 1/11/1963, chương tŕnh đi học Westpoint bị hủy bỏ, anh trở về lại với ngôi trường Vơ Bị Đà Lạt và tốt nghiệp vào năm 1964.
Ra trường anh chọn về binh chủng TQLC, binh chủng anh hằng ưa thích nhưng chỉ vỏn vẹn 2 tháng sau là hung tin về với gia đ́nh, anh bị thương nặng trong trận chiến B́nh Giả, phải về điều trị ở Vũng Tàu với vết đạn xuyên qua lồng ngực. Lành vết thương, trở lại với đơn vị cũ, anh tiếp tục hành quân khắp mọi miền đất nước từ miền Tây cho đến Bồng Miêu Tam Quan...
Năm 1966, anh theo đơn vị hành quân ở Huế trong kỳ biến loạn miền Trung và đó là lần đầu anh có dịp ghé thăm gia đ́nh kể từ khi khoác áo chiến binh.
Bị thương lần thứ 2, anh về phục vụ ở TT huấn luyện TQLC Sóng Thần, rồi đi Mỹ giảng dạy ở trường huấn luyện TQLC Hawaii vào năm 1969. Có lẽ suốt mười mấy năm quân ngũ chắc chắn đây là thời gian nhàn nhă nhất trong cuộc sống quân ngũ của anh.
Về nước năm 1971, anh trở lại với chiến trường và đó cũng là thời điểm khốc liệt nhất của cuộc chiến.
Mùa hè đỏ lửa!!! Chiến trận tràn lan, Quảng Tri, B́nh Long, Pleiku Cao Nguyên...
Có sống vào thời khắc đó mới thấu hiểu được tâm sự cùng nỗi lo âu của những bà vợ, bà mẹ của những người lính. Tin tức báo chí, truyền h́nh... những h́nh ảnh cực kỳ bi thương của người dân trốn chạy Cộng Sản trên những con đường ngập tràn máu và xác người. Con đường máu: quốc lộ 13 An Lộc Chơn Thành, đại lộ kinh hoàng: quốc lộ 1 Quảng Trị. Những trận chiến khốc liệt, từng đoàn quân TQLC, ND chiến đấu từng ngày từng giờ, chiếm từng tấc đất với những địa danh Mỹ Chánh, Hải Lăng, Cửa Việt, cổ thành Quảng Trị...
Tôi không thể nào quên được h́nh ảnh mẹ tôi tóc bạc thêm từng ngày, đêm ngồi niệm Phật, sáng ngồi trước hiên nhà, mắt đăm đăm nh́n ra đầu ngơ. Tim bà như ngừng thở khi thấy bóng dáng những người lính đi vào ngơ. Bà sợ!!! Sợ họ đến nhà báo tin... Không lo sợ sao được khi 2 thằng con đang ở tuyến lửa Quảng Trị, 1 thằng ở trận chiến trên Pleiku cao nguyên... Lo sợ nhưng rồi chuyện ǵ đến vẫn đến, một ngày có người lính đến báo tin một trong những thằng con của bà đă được đưa về nằm trong Tổng Y Viện Cọng Ḥa. Thằng em theo gót ông anh sống hùng sống mạnh, vừa ra trường chọn ngay binh chủng mũ đỏ nhưng cánh dù chưa kịp tung gió th́ đă găy cánh ở Hải Lăng, cửa vào Quảng Trị. Vẫn c̣n may, chàng trở về trên đôi nạng gỗ chứ chưa phải trùm kín poncho.
Chiếm lại Quảng Trị, anh đóng quân bên bờ Thạch Hăn và măi giữa năm 1974 mới về SG thăm gia đ́nh dù hơn 2 năm trước Ba mất anh cũng chẳng về được. Nhà làm tiệc đón anh về, tiệc thật đông vui và rồi thằng em út v́ vui quá đà... uống xỉn sau khi nói đủ chuyện lăng nhăng, lần xỉn đầu đời mà!!!
Hôm sau, anh vẫn cười đùa vui cùng gia đ́nh, xem như không có chuyện ǵ nhưng khi trở ra đơn vị, anh đă gởi riêng cho thằng em lá thư với những lời rầy la giáo huấn cực kỳ nghiêm khắc.
Tháng 1/75, anh báo tin đang hoàn tất hồ sơ đi Mỹ tu nghiệp, nhưng rồi cơn băo lửa tháng 3/75 đă thổi bay tất cả, tang tóc bao trùm cả nước. Trong trận chiến ở miền Trung, tiểu đoàn của anh chỉ có phân nữa rút về SG, anh là TDP cùng với phân nửa bị kẹt lại ở Đà Nẵng, và cũng từ đó gia đ́nh không c̣n nhận được tin tức chính xác nào về sự ra đi của anh. Tin tức về những phút cuối của anh trên biển Mỹ Khê cũng mù mờ như những nguồn tin về cái chết của những cấp chỉ huy trực tiếp Lữ Đoàn 369 TQLC. Mấy năm sau, người lính cận vệ của anh trở về từ lao tù kể lại là anh đă dùng súng tự sát khi bị quân thù vây khốn. Có người th́ bảo là anh cùng người bạn tự sát bằng lựu đạn ở sân cô nhi viện Mỹ Khê. Nguồn tin khác th́ bảo là anh mất trong những trận chiến sau cùng trên băi biển.
Nhắc đến anh không thể không nhắc đến một người, chị Nga người vợ hiền suốt đời chung thủy yêu thương của anh. Anh ra đi, chị cực khổ gánh vác nuôi dưỡng 3 đứa con thơ cho đến khi chúng khôn lớn nên người. Vừa đau buồn v́ chồng đi không trở lại, vừa cực khổ kiếm sống nuôi con, lại phải bôn ba t́m kiếm tung tích người chồng. Với những nguồn tin dù mơ hồ nhưng chị vẫn t́m đến những nơi mà được cho là nơi chôn cất những SQ TQLC mất trong trận chiến sau cùng ở Mỹ Khê. Chị thuê người bốc từng nấm mộ, đỡ dậy từng thân xác mục rữa để nắn vuốt từng ngón tay, chải từng hàm răng để mong t́m kiếm vết tích trên từng ngón tay đến chiếc răng khểnh quen thuộc của anh, cầu mong nhận diện thân xác người thương. Nghe chị kể mà xót thương và khâm phục t́nh yêu tuyệt vời của anh chị.
44 năm trôi qua, dù ra đi vĩnh viễn bằng cách ǵ th́ giờ đây thân xác anh đă hoà tan vào ḷng đất mẹ như bao nhiêu chiến hữu của anh đă ra đi trong những trận chiến bảo vệ quê hương, nhưng h́nh ảnh anh sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí những người thân.
Đă mấy chục năm trôi qua nhưng vẫn không thể nào không rơi lệ khi nhắc đến anh dù biết rằng ngày xưa anh rất ghét cái tội hay nước mắt của thằng em mỗi khi bị phạt, nhưng giờ em khóc anh đâu phải v́ bị phạt mà v́... nhớ anh, anh Hoàng ơi!
Ho Ngoc Hoang
Hỏi ngă
chánh tả tự vị
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngă" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Các cấp chỉ huy và đồng đội TQLC
Lạng
Sơn Bùi Thế Lân
Tango
Nguyễn Thành Trí
Cái ǵ
của Cesar … Cái ǵ của Thương Phế Binh …
Hỏng rồi tiếng
nước tôi !!! Phần 1 -
Phần 2
Bạn tôi,
người y tá tên Ri
Hai bà chị
Trận đánh
tháng 3/75 Quân Khu I
Thu hát cho
người
Sự
nghiệp 4 chữ, lư tưởng 2 chữ
TĐ2/TQLC Tiêu diệt chiến xa CSBV thuộc Trung Đoàn Tăng-Thiết
Giáp 202
T́nh với Nghĩa
Xuân ở nơi nào?!
Tuổi 70,
Chán mớ đời!
Họ nhà "Cu"
Con sáo bạc
má và người tù
Quân khu IX ơi. Chào mi!
Chuyện về
bức tượng TQLC
Tháng 3, kư ức
về anh
Ngày ra trại
Một buỗi chiều
xuân
Đêm xuân Đà Lạt
Nhánh mai vàng
Phục Hưng Tự