ĐOẢN KHÚC ĐÀ LẠT

EM
Dường như Em đến trong tiền kiếp
để biến trong ta những rêu phong
thành làn mây trắng ôm núi biếc
nh́n suối reo ca chốn mộng lành.

Mùa Xuân Em khoác lên hồng phấn
Hạ về Em trải nắng bâng khuâng
Thu sang Em gọi hồn cỏ úa
Đông lắng trong Em tiếng nhạc trầm.

TA
Không hẹn có ngày quay trở lại
( Làm sao biết được chuyện tương lai!? )
Xa rừng, bỏ núi về biên ải
đă xem như không có ngày mai!

Nếu Xuân không về trong khói lửa
có lẽ đă yên phận lâu rồi
Đổi đời! Tay trắng thêm lần nữa
Bầm dập c̣n hơn lục b́nh trôi

EM VÀ TA
Ta lăng đăng một trời vô định
Em dịu dàng như đóa hoa xinh
Ai vẽ tranh thơ vào kỷ niệm?
Đẹp măi trong ta một bóng h́nh.

HUY VĂN