MÔNG LUNG


Tháo gương bụi, lau vết hoen hận sử
Thấy lem nhem màu Chiến Quốc, Xuân Thu
Dụi đôi mắt, vẫn lờ mờ quá khứ
Đá vàng phai. Đời loáng thoáng sương mù.

Nâng dây Oán, khảy điệu buồn Tứ Đại
Nghe lòng dâng từng đợt sóng cuồng tâm
Đã bao năm chưa trả được thâm ân
Trăn trở mãi một cung thương hoài vọng!

Thân ly khách mà hồn luôn dõi bóng
Nắng hay mưa cũng đẹp lắm quê tôi!
Nỗi niềm dâng theo từng phút bồi hồi
Xa tít tắp lối mù tăm cố xứ.

Thèm chuốc chén tương phùng bên chiến hữu
Mong vài câu thơ thẩn với tri âm
Những ước mơ bình dị của đời trần
Mông lung quá! Đâu suối nguồn hạnh phúc?!

Đời viễn phương như bản đàn gãy khúc
Giai điệu buồn ngân mãi giọng bi ai!
Trách chi người luôn thao thức đêm dài
khi lòng vẫn đa mang trời mặc niệm.

Dòng thời gian trải từng mùa dâu biển
Một đường mây chẻ trăm lối quẩn quanh
Trùng khơi nào ôm mộng ảo xuân xanh
cho hoa nắng trổ nhánh buồn biệt xứ!?

Chiều hun hút theo gót trầm du tử
Ngàn trùng nương cánh gió gọi mù khơi
Trời xanh biếc mà hồn như lá mục
Nhìn gần xa, chỉ thấy một bóng... Tôi!

HUY VĂN