NỖI BUỒN VONG QUỐC


Tháng 5! Trắng một màu nắng mới
Hạt phân vân đọng giữa mặt người
Cảm thương thân sống như chùm gởi
Kiếp phiêu bồng, ḷng thiếu nguồn vui.

Trong trí cạn của vùng kư ức
có tháng 5 rũ bóng Quân Kỳ
Trong nhật kư của đời du mục
đậm từng hàng tử biệt, sinh ly.

Tháng 5 gọi đất trời hiu hắt
Nắng quê người lạ bóng cỏ cây
Vạn dặm trải buồn theo trầm mặc
Hỏi: v́ sao lạc bước nơi này?!

Tháng 5 gợi nỗi buồn vong quốc
Vẫn hoài mơ màu nắng quan san
Chuyến đ̣ ngang chở hồn ly hận
Hỏi: v́ đâu xẩy nghé, tan đàn?!

43 năm! Trường Sơn thay lá
Người đổi đời, sao chẳng ấm no?!
Bao nghịch cảnh, đắng cay, nghiệt ngă
Hỏi: bao giờ hết cảnh buồn, lo?!

Tháng 5! Tưởng không c̣n chinh chiến
Bắc, Nam vui ngấn lệ thanh b́nh
Đâu ngờ vẫn là cơn quốc biến
Hỏi: bao giờ Đất Mẹ hồi sinh?

Tháng 5! Thắp nến hồng soi lối
Nâng hồn qua vạn dặm trời mây
Thấy trong nắng nhánh sông nguồn cội
nối bờ quê đến tận phương này.

HUY VĂN