CÁM ƠN


Cám ơn trời vẫn c̣n xanh
Cho ngày vương nắng trên cành lập đông
Cám ơn khúc hát mênh mông
Gọi hồn về lắng bên ḍng trường lưu
Qua ngàn dâu bể, phù hư
Cám ơn tâm định, ḷng như hồ trầm
Tóc phai, đời cũng âm thầm
Xa xăm nỗi nhớ, mộng gần chiêm bao
Cám ơn lời hứa bên nhau
Cho năm tháng lướt qua mau... không ngờ!
Cám ơn tiếng khóc trẻ thơ
Nghe như suối nhạc đơn sơ, hiền ḥa
Cám ơn Ḷng Mẹ, T́nh Cha
Theo Con từng bước đường qua biển đời
Đất Trời vô lượng muôn nơi
Gọi t́nh nhân ái, vọng lời tịnh yên
Đầy, vơi c̣n một nỗi niềm
Nhớ quê ba nổi, bảy ch́m đă lâu
Cám ơn nắm đất đồng sâu
Thủy chung chia mối cơ cầu với dân
Sông Tiền, sông Hậu bao lần
Mang phù sa đắp bờ gần, ruộng xa
Cám ơn kỷ niệm trong ta
Vẫn luôn gợi nhớ quê nhà dấu yêu
Tóc phai! Sợi trắng đ́u hiu
Vàng phai! Bóng ngă tịch liêu cuối trời
Cám ơn Tử Sĩ một thời
Anh linh ngự giữa mảnh đời lưu vong
Chút t́nh riêng giữ trong ḷng
Thắp hoài ngọn nến Tiên Rồng trên tay
Cám ơn viễn xứ từng ngày
Nhắc ta về nỗi lưu đày biệt tăm
Đời trôi, trôi rất âm thầm
Vẫn c̣n đây khối t́nh thân trao Người

HUY VĂN