TRẦM TÍCH

Ḷng như con nước xa nguồn
Khi vui bất chợt, lúc buồn miên man
Từ ngày thay cảnh nhân gian
Thủy chung c̣n lại đôi hàng thương thân
Phong sương chải nhánh hoa râm
Điểm màu dâu bể, thăng trầm bấy lâu
Nửa đời nắng quái, mưa ngâu
Nhân sinh chao đảo, mộng đầu bèo mây
Gánh quan san nặng vai gầy
Cơi trầm kha vẫn tràn đầy nhiễu nhương
Buồn dâng theo mối tơ vương
Cho hồn du mục tha phương gọi t́nh
Nhớ sao một thuở đăng tŕnh
Nhớ càng thêm nhớ tử, sinh chiến trường
Làm thân du tử hà phương
Một đời trầm tích trên đường phù vân
Đất xa chung mảnh Trời gần
Người thênh thang bước phong trần đó, đây
Sơn khê c̣n khuất chân mây
Hồn như sương khói, ḷng đầy ai, bi
Nghe trong u uẩn trường kỳ
Trang buồn đất khách c̣n ghi ḍng sầu
Ngơ hoàng hôn bạc mái đầu
Chốn tha phương mỏi vó câu dặm trường
Trải ḷng hoài vọng cố hương
Trông vời Đất Mẹ, hồn nương mộng về.

HUY VĂN