HOÀI THU

Thấp thoáng hoàng hôn loang bóng tối
Đó đây tinh tú chợt du hành
Có phải hồn thu phơn phớt trỗi
khi làn sương tỏa dáng mong manh!?

Nhớ xưa Thu quyện vào hơi thở
trên cả bàn tay ấm t́nh đôi
Kỷ niệm c̣n đầy trong thương nhớ
Đời vẫn xoay ṿng, Thu măi trôi!

Tương lai mang giấc mơ hiện thực
Quá khứ ngập ngừng chút nhớ, quên
Lung linh kỷ niệm như ảo giác
khi lá vàng thu rụng bên thềm.

Ngồi bên khung cửa nh́n trăng muộn
thắp ngọn đèn khuya trên phố sương
như hỏa châu xưa lùa bóng tối
soi bước chinh nhân chốn sa trường.

Ḷng chợt mênh mông trong đêm vắng
Ước một ngày vui buổi tao phùng
Mượn thoáng hương thu vừa đọng cánh
gửi Em lời ước hẹn t́nh chung.

HUY VĂN