Thơ

Trang thơ Nguyễn Minh Châu

Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
Tình sen
Mãnh Hổ “Tây Đô”
Ký Ức khó quên (Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Khi tôi chết (Tâm sự người lính già)
Tìm phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ bạn
Người lính và nỗi nhớ
Hương xưa của tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài Gòn
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nhìn đất mẹ
Nợ núi sông đã trả, chỉ còn nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương 1 - 2 - 3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư hoài vọng
Nhớ Phá Tam Giang
Khi cha già cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
Tình khúc cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
Dìu nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư lại đến nữa rồi
Cái chết của một tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ Xanh
Ngồi xuống đây
Hãy nhặt gìum cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của tình thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng 
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đã khép

 

 

 

 

 

 


Hai anh em tên Cờ, họ Việt Nam Cộng Hòa

Ngày thứ Bảy 20, tháng 2 năm 2010. Đó là ngày nhà thờ St. Martin of Tours chuẩn bị cho ngày Tết của cộng đoàn Việt Nam. Tối hôm đó sau khi mọi công chuyện chuẩn bị đã xong như là xếp ghế, trang trí…, và mọi người ra về. Chỉ còn lại ba người là anh Nguyễn Tấn Tài; cha Trần Anh Vũ, SCJ; và cha Phạm Ngọc Thi, SCJ. Hai cha thuộc dòng Thánh Tâm Chúa Giêsu/Priests of the Sacred Heart . Cha Vũ là cha quản nhiệm của cộng đoàn Việt Nam và nhiệm kỳ của cha trong ba năm đã gần hết để sang Rome học. Cha Thi sẽ là người thừa kế cha Vũ và sẽ chánh thức nhậm chức quản nhiệm khi cha Vũ rời WI sang Rome học.

Anh Tài đánh bạo hỏi hai cha:

- Cha cho con treo cờ Việt Nam Cộng Hòa tại nhà thờ được không cha?

Cha Vũ tưởng anh Tài muốn xin treo cờ trong nhà thờ nên bảo:

- Không được anh à, vì không được treo cờ trong nhà thờ.

Anh Tài giải thích:

- Không cha, con không nói là treo cờ trong nhà thờ. Con chỉ xin để cờ Việt Nam ở cái phòng trước nhà thờ và trong phòng gym thôi. Vì ở hai chỗ này đã có hai lá cờ Mỹ. Chỗ nào có cờ Mỹ, con xin có cờ Việt Nam Cộng Hòa ngay tại đó.

Không ngờ hai cha bằng lòng cái rụp rất ư là chịu chơi. Hai cha bảo anh Tài là đo kích thước của hai lá cờ Mỹ rồi đi đặt hai lá cờ Việt Nam Cộng Hòa giống như vậy.

Nhờ vậy mà chúng tôi mới có câu chuyện tự thuật về cuộc đời chúng tôi như sau:

Chúng tôi sinh ra và lớn lên tại 15091 Weststate st, Westminster, CA. Một buổi sáng đẹp trời của tháng Ba, năm 2010, hai anh em chúng tôi tạm biệt gia đình, cha mẹ để ra đi làm bổn phận người con dân nước Việt. Chúng tôi được đóng gói, chở ra bưu điện đi tới Muskego, WI. Cha mẹ ôm chúng tôi lần cuối cùng, dặn dò rất kỹ lưỡng. Nào là đi đâu thì đi phải luôn nhớ mình là người Việt Nam; phải cố gắng làm rạng danh dòng giống Tiên Rồng; đừng bao giờ quên ơn các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh xương máu để cho màu cờ, sắc áo của giòng giống chúng tôi thêm đậm đà … những câu dặn dò này chúng tôi nghe mỗi ngày, đã ăn sâu vào đầu óc nên không thể nào quên được. Nhưng hai anh em cũng dà dạ cho vui lòng cha mẹ và cho xong chuyện, vì chúng tôi đang nôn nao, háo hức về chuyến đi xa này.

Nằm trong hộp mà lòng anh em chúng tôi rất là lo lắng; không biết số phận của mình sẽ đi về đâu; có được ở gần nhau không? Nghe nói WI tháng này cũng còn lạnh và không có nhiều người Việt Nam như ở Cali, làm anh em chúng tôi cũng hơi buồn. Như vậy đâu có gì vui? Để giết thì giờ, chúng tôi bảo nhau ôn lại bài quốc ca Việt Nam Cộng Hòa; hát thật to, làm các hộp bên cạnh cũng hát theo. Vui thật là vui; đến khi quá mệt, chúng tôi ôm nhau ngủ vùi.

Giật mình thức giấc vì tôi thấy có bàn tay êm dịu của ai đó đang vuốt ve tấm thân ngà ngọc của mình. Đó là hai vợ chồng. Họ trải chúng tôi ra, ngắm nghía từng đường chỉ, từng sợi rèm; lật mặt trái, mặt phải xem những sọc đỏ trên thân mình chúng tôi; lấy thước đo chiều dài, chiều rộng; làm chúng tôi sung sướng vươn vai, uỡn người, cố gắng khoe khoang vẻ đẹp của mình. Nhất là anh Hai tôi, dáng người vạm vỡ lại càng đẹp trai hơn lúc nào hết. Anh lại bảo tôi: “Này em, em có bộ tóc làm rèm rất đẹp chung quanh thân mình. Lúc này em phải khoe mái tóc vàng của em đi chứ”. Nghe anh nói, tôi vội vã buông lơi mái tóc của mình để thêm phần dịu dàng nhưng không kém phần oai phong của mình.

Hai vợ chồnng này trầm trồ khen chúng tôi không ngớt, rồi họ cẩn thận gấp chúng tôi lại và bỏ trở lại hộp. Bao nhiêu lo lắng trước đây đều tan dần để lại niềm vui, và hy vọng một tương lai tốt đẹp vì tình cảm của hai vợ chồng dành cho chúng tôi.

Ngủ một đêm tại Muskego, sáng hôm sau chúng tôi được mang đến nhà thờ St. Martin of Tour tại Franklin, WI. Họ mở hộp mang chúng tôi ra khoe với mộ số người trong nhà thờ và cha Quản Nhiệm Phạm Ngọc Thi, SCJ. Cũng như hôm qua, mọi người vuốt ve, tấm tắc khen chúng tôi không hết lời làm chúng tôi hãnh diện hết sức. Tôi nghe họ bảo với nhau rằng chúng tôi sẽ được ở tại nhà thờ này. Họ sẽ làm chân cờ để tôi đứng ngay trước nhà thờ, còn anh Hai tôi sẽ được treo tít trên tường cao trong phòng gym của trường học. Anh em chúng tôi ôm nhau mừng rỡ. Trời ơi không ngờ hai anh em chúng tôi có diễm phúc như thế. Cha mẹ chúng tôi biết được chắc là mừng lắm.

Sau khi rời nhà thờ, chúng tôi đuợc di chuyển đến New Berlin, WI. Tại đây, chúng tôi lại được âu yếm, nâng niu như của quý. Anh Nguyễn Khánh Hoàng, chủ nhà mang hết tài năng để chúng tôi có chỗ dựa. Anh gắn vào lưng anh Hai tôi những bộ phận để anh Hai khi treo lên tường không bị rớt xuống; còn phần tôi. anh làm cho tôi cái cột cờ xương sống thẳng băng để thân tôi chân yếu tay mềm có chỗ dựa vững chắc.

Sau những ngày tháng nghỉ ngơi, nhàn hạ; cuối cùng rồi cũng tới ngày chúng tôi đi định cư. Anh Hoàng mang chúng tôi tới nhà thờ. Ngày đó tôi không thể nào quên được. Hôm đó là ngày lễ hiền phụ của quý ông, Chúa Nhật ngày 20 tháng 6, 2010. Các anh trong ủy ban Mục Vụ dựng tôi đứng vào chân cờ. Tất cả có 3 lá cờ. Đó là cờ Hội Thánh ở giữa, hai bên là cờ ViệtNam và cờ Mỹ. Tôi ưỡn ẹo kheo màu sắc của mình. Chao ơi thật là hãnh diện, giáo dân ai tới cũng tấm tắc khen tôi làm chị Cờ Mỹ phải ganh tị. Đôi giày của chúng tôi là cái chân cờ thật đẹp. Nghe đâu nó được một người Mỹ tên Tim Zelenski ở mãi tận Burlington, WI sáng chế ra từ những mảnh sắt rồi hàn gắn, sơn phết lại. Anh tặng cho nhà thờ không lấy tiền. Sau Thánh Lễ, cha Quản Nhiệm Phạm Ngọc Thi, SCJ mời tất cả mọi người ra khỏi nhà nguyện cùng quây quần chung quanh tôi làm lễ dựng cờ. Nhìn các em Thiếu Nhi Thánh Thể giơ tay chào tôi rất là nghiêm trang, miệng thì hát bài quốc ca Việt Nam làm tôi muốn khóc. Không phài riêng mình tôi mà hai lá cờ hàng xóm cũng mếu máo rưng rưng nước mắt. Rồi mọi người giành nhau đứng gần tôi để chụp hình. Đèn của máy hình chớp lia lịa làm tôi chóa mắt. Mặc kệ, không sao, nếu nói cho có lớp lang thì nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ, vì mắt tôi có bị chóa đèn mà đem lại tình yêu thương cho cả cộng đoàn Việt Nam tại St. Martin thì đâu có đáng gì. Tội nghiệp có một vài người sanh sau năm 75 vừa mới sang Mỹ vì họ mới nhìn thấy tôi lần đầu tiên trong cuộc đời của họ. Họ cũng chạy tới bên cạnh tôi để có được tấm hình đầy kỷ niệm này.



Phần tôi coi như tạm yên ổn. Còn phần anh Hai của tôi? Nghe anh tôi kể mà tim tôi ấm lại, lòng tôi bồi hồi, cảm động. Này nhé, hôm đó là thứ Sáu ngày 17 tháng 9, cha Quản Nhiệm Phạm Ngọc Thi, SCJ mời tất cả học sinh và giáo viên của trường St. Martin sang phòng gym cùng cha làm lễ treo cờ. 99% là người Mỹ. Họ lắng nghe cha thao thao bất tuyện nói về ý nghĩa của các lá cờ VNCH giòng họ chúng tôi. Ba sọc đỏ biểu tượng cho ba miền Bắc, Trung, Nam. Màu đỏ và màu vàng là giòng máu đỏ và màu da của người Việt Nam. Cho dù người Việt có sinh ra và lớn lên ở Bắc, Trung, hay Nam; chúng ta đều có mang cùng giòng máu và màu da. Thật là hãnh diện. Phải thế chứ. Cha đã làm cho những người bản xứ tại đây không những hiểu biết thêm về ý nghĩa của lá cờ, mà còn làm cho họ yêu mến anh em chúng tôi hơn. Họ mê mẩn nhìn anh Hai tôi ngạo nghễ tít trên cao. Rồi đây vào mỗi thứ Bảy, Chúa Nhật cuối tuần, các học sinh Mỹ từ các nơi sẽ tới phòng gym này để thi đấu bóng rổ thì anh tôi mặc sức mà ra tài để quyến rũ họ.




Anh Tim Zelenski, người làm chân cờ và tặng cho cộng đoàn Việt Nam, WI

Cám ơn cha Thi đã tạo điều kiện cho chúng tôi định cư tại đây. Mặc dù cha con rất trẻ, nhưng tình dân tộc của cha vĩ đại và dạt dào. Chúng tôi không bao giờ quên ơn cha.

Vinh danh lá cờ VNCH không phải là làm chính trị, cha chỉ muốn duy trì cội nguồn của mình. Cha đã làm cho các em thiếu nhi mầm non của chúng ta biết lá cờ chân chính của dân tộc, và làm cho dân bản xứ tại WI biết được ý nghĩa chân thật của lá cờ Việt Nam. Chúng tôi biết cha đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để tranh đấu cho sự sống còn của anh em chúng tôi. Có một vài người Mỹ đã không bằng lòng cho cha treo anh em chúng tôi trong khu nhà thờ và phòng gym nhưng cha đã tuyên bố một câu cứng cỏi và xanh rờn “over my dead body!” thế là không ai dám phản đối. Phản đối thế nào được khi cha đã can đảm mang cả mạng sống của cha để che chở cho chúng tôi.

Chúng tôi cũng không quên ơn của cha Trần Anh Vũ, SCJ. Trước khi bàn giao chức cha Quản Nhiệm cho cha Thi để sang Rome học, cha cũng đã góp một phần rất lớn trong việc này. Cuối cùng là cha Chánh Xứ Yvon Sheehy, SCJ đã thương yêu người Việt Nam chúng ta như chính dân tộc của cha. Chính vì thế mà cha Yvon đã cho phép cha Thi mang chúng tôi đến cư ngụ tại giáo xứ này. Từ đáy lòng, chúng con cám ơn ba cha!

GĐ MX Nguyễn T. Tài, WI




 


Văn


Cách sử dụng "I" và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi & ngã" trong tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngã
Gạch nối trong tiếng Việt
Xưng hô tiếng Việt...


Cuộc trò chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma 
Thăm lại “Mái Nhà” xưa
Hãy kể cho tôi nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn Thành Yên
NT Hoàng Lãm
Cái chào của Niên Trưởng
Chuyến tản thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà không biết sao?
Người Y-Tá chiến trường
Thôi ! Mình về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
Tìm cha
Biệt đội Sóng Thần
Lão lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đình Lời
Người lính tiên phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nhìn lại đoạn đường
Người Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa Football năm nay sẽ không còn...
Đoàn 76 tù binh
Những con Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta 2014
Cánh Đại Bàng còn lại giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời lính -Tình đồng đội
Nghĩa cử cao quý
Rũ áo thênh thang
30-4 những giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ còn là kỷ niệm
Chuyện về cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao Xuân Huy
Những ngày vui ở Nam Cali
Dòng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ Quan TQLC/VNCH  và em bé gái mà Ông đã cứu 41 năm trước...
Những cái chết thầm lặng
Dục Mỹ, lò luyện thép
Người hát rong nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012 tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH. 19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Hòa sau 37 năm nhìn lại...
Nỗi lòng người lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân tình rất đỗi mong manh
Người còn nhớ hay người đã quên
Cao Xuân Huy - Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy “Tháng Ba gãy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Dòng sông tuổi nhỏ
Vui buồn đời lính 1 - 2 - 3 - 4 - 5
Dòng thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến không dừng ở đây
Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái Điễu
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận An, hành quân triệt thoái
Thư tình viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối tình Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ, họ Việt Nam Cộng Hòa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai hình ảnh, một cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng Ba buồn thiu, tháng Tư gãy súng
Bà Mẹ Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc Trang Thủy