T́nh chiến hữu

Chuyện năm qua..
                                                
Năm vừa qua, tôi có tí chuyện liên hệ tới t́nh đồng đội của dân bốn chữ (TQLC) nhà ḿnh. Năm sắp hết (AL), tết lại đến, rỗi răi kể lại hầu chuyện quư Đại bàng, Niên trưởng cùng các chiến hữu khắp nơi đọc nhân buổi cuối năm để tống tiễn năm cũ và chào đón năm mới vui hơn.

Chả là vầy, tôi giờ có cái thú tiêu khiển là ôm cái máy computer, quay đi quẩn lại, tôi khám phá ra cái thế giới ảo mênh mông là blog. Thế là tôi quen, thế là tôi biết tới nhiều người trên khắp thế giới, có những người tôi chưa biết bao giờ, mà có khi tôi gặp những người tự thuở c̣n cắp sách đến trường ở những ấp kế cận.

Và cũng qua giao lưu, tôi gặp rất đông những người đă có thời mặc áo lính của QLVNCH như tôi. Phần đông những người chơi blog ở trong nước là những người dễ dàng vượt qua tường lửa, người nọ chỉ cho người kia, khiến bức tường lửa của đảng CS. trở nên vô dụng. Nhưng trong số họ cũng có những người thỉnh thoảng mới vào và họ không vượt qua được tường lửa để đọc các trang mà trong nước gọi là nhậy cảm, những trang chống cộng.

V́ thế họ nhờ tôi chuyển các bài viết ở trang tqlcvn.org sang blog: http://tqlchien.multiply.com để họ dễ dàng vào đọc. Bỗng một hôm, vào khoảng giữa Tháng Năm, Năm 2009. Thấy các blogger quen xôn xao kêu gọi giúp đỡ một người bạn ở vào hoàn cảnh rất kẹt. Bệnh phát khởi nhưng lại rơi vào giai đoạn cuối, nhà lại nghèo, có cái nickname là Quasimodo. Khi đó những bạn blogger kêu gọi khắp nơi, kẻ ít người nhiều để giúp cho người bạn blogger Quasimodo. Ai đó c̣n đưa tên tuổi thật với cả số quân, đơn vị để cầu cứu bên các hội đoàn cựu quân nhân QLVNCH giúp đỡ.

Tôi đọc và nhận ra anh ở TĐ3/TQLC. Tôi lần theo trang blog của anh để đọc những bài cũ mà anh đă post lên đă lâu từ lúc anh c̣n khoẻ mạnh. Rải rác các bài viết anh luôn kể về thời anh mặc áo Cọp Biển, Mũ Xanh. Và ngạc nhiên hơn nữa, anh nói anh là thuộc cấp của Niên trưởng GVN.

Tôi mail cho bên tổng hội và Niên trưởng GVN. Niên trưởng đă nhận được tin này trước cả tôi và v́ một vài trục trặc nên niên trưởng chưa thể xác nhận. Lư do đơn giản, Niên trưởng GVN là một cây bút chủ lực của trang web, với những bài viết đăng trên các đặc san, và web, biết đâu ai đó đọc được và nói lại những điều niên trưởng đă viết và nói là thuộc cấp.

Việc làm của tôi đă làm cho quư Đại bàng, Niên trưởng, các chiến hữu phải bận tâm suy nghĩ. Trên diễn đàn tôi thấy Đại bàng Đồ Sơn nhắn bên tổng hội trích quỹ ra giúp. Bác Sĩ Dơng từ bên Pháp cũng xin điạ chỉ và Niên trưởng GVN cũng t́m cách giúp đỡ trực tiếp. Điều này khiến tôi rất cảm động với các cấp chỉ huy cũ của ḿnh. Không biết th́ thôi mà biết ai trong binh chủng, gặp hoàn cảnh khó khăn cũng bớt chút để thể hiện câu: “miếng khi đói bằng một gói khi no.” Mong cho chiến hữu của ḿnh thoát cơn bỉ cực.

 
anh Nguyễn minh Chánh trên giường bệnh

Riêng phần tôi, khi các blogger biết tôi là dân TQLC cứ hỏi tôi có thể làm ǵ cho bạn ḿnh. Tôi nói phải đợi xác nhận của đơn vị coi có đúng không đă. Và tŕnh bày trường hợp của Chánh với Hội TQLCVN Victoria xin giúp đỡ. Có nhiều người nóng ḷng, họ muốn cứu Nguyễn Minh Chánh nên ngỏ ư trách tôi. Tôi viết một entry như sau:

Quasimodo thân mến.
Đọc các bài của anh, tôi mới biết anh đă có mặt trên blog hơn 1 năm và tôi, tôi cũng đă góp mặt với thế giới ảo này cũng chỉ hơn anh một chút. Ấy thế mà buồn thay, khi tôi biết được anh th́ chẳng biết rằng anh c̣n có thể đọc hay viết comment với cái Entry này của tôi nữa không! Tôi muốn nói cái tiếc của tôi là tiếc rằng anh với tôi đă có thời tuổi trẻ cùng mặc chung màu áo sóng biển và đội chiếc nón bê rê xanh. Vậy mà một năm qua đă không có duyên gặp nhau!
Anh lại cùng tôi đă có những ngày tháng sống nơi chiến trường khốc liệt nhất ở Quảng Trị năm 1972, nơi mà Thần Chết hung hăn vác hái đi phạt hàng loạt trên thân thể các đồng đội, chiến hữu của ḿnh, anh và tôi cũng đă bị cha nội đó phang hụt vài lần, và cha nội đó thù giai áp dụng “trường kỳ kháng chiến.” Nay cha đó thấy ḿnh hết c̣n trai trẻ. Ḱa chả đă nắm chân anh đang đưa ra cảnh cáo cả chúng tôi nữa.
Tôi cũng tiếc một điều nữa là, chúng ta cùng có một người bạn chung ở blog, anh Hoàng Guitar đó. Khi biết tôi là dân lính thủy, anh không ngại ngùng hay sợ hăi, dù anh đang ở Việt Nam. Đă hiên ngang đưa huy hiệu binh chủng TQLCVN lên Avatar của anh ấy cả tuần lễ, vậy mà anh ấy không nối chúng ta lại với nhau dùm nhỉ?
Anh có biết không, khi tôi đọc bài: “Đại đội trưởng của tôi.” Tôi cũng lại thêm một lần tiếc là tôi không biết anh, v́ tôi với Niên trưởng Giang Văn Nhân biết nhau cũng gần 2 năm nay và chúng tôi liên lạc với nhau rất thường, uổng chưa? Anh Giáo Già cho tôi biết, anh tâm sự muốn có một lần gặp được người chỉ huy cũ của ḿnh v́ sự cảm mến kính phục sự dũng cảm của vị chỉ huy. Thế thôi, vậy mà mộng không thành!
Qua những ǵ bạn bè cho biết về bệnh t́nh của anh, cùng với những lời comment, ai cũng nghĩ anh khó mà qua v́ nghe anh bị ung thư gan vào thời kỳ cuối. Giờ anh nằm đó chắc mệt mỏi lắm, có ai ghé thăm anh cũng là những món quà quư hoá, và những món quà đó đă đến với anh từ những người mà lại quen anh ở thế giới ảo này, c̣n chúng tôi những người đă từng anh sống chết th́ chẳng thể làm ǵ hơn! V́ ở quá xa.
Câu nói của người xưa: “Vô tri bất ngộ.” Những người bạn ảo với anh hơn một năm qua, nhờ biết anh qua những bài viết đă tỏ ra thương mến anh như những người thân t́nh ruột thịt, thật quư hoá quá sức. Lại quư hoá hơn, khi nào và có dịp, anh cũng vẫn tự hào là người lính thủy Quân Lục Chiến Việt Nam hào hùng. Mới đây, tôi vừa t́m được một người biết anh nữa, Tây, Trần Văn Tây cùng ra một đợt với anh, tuy không cùng ở chung đại đội ở TĐ3/TQLC, giờ vết đạn trong người anh Tây cũng hành cái chân cà nhắc, nhưng nói Chánh là Tây nhận ra liền. Ḿnh cũng đă bàn với mấy anh em ở Melbourne. rồi sẽ có chút quà mọn. Tỉnh lại nhé Quasi, ḿnh c̣n chuyện muốn nói và kể cho Quasi nghe nữa đấy, tỉnh lại nhé, tỉnh lại.

Bài viết được post lên, tôi nghe vài lời trách nhẹ phản hồi. khiến tôi phải viết tiếp một bài thanh minh, và đă có những người đọc xong cúi mặt khóc, bài viết tiếp theo như sau:
Cứ kể ra trong chúng ta cùng là một con người. Trước hết, chúng ta có trách nhiệm với gia đ́nh, bạn bè, tổ quốc và rộng hơn nữa về t́nh người, t́nh nhân loại.

Hôm qua, t́nh cờ tôi biết tin Nguyễn Minh Chánh “Quasi.” Kể về t́nh người, trong chúng ta, ai có điều kiện giúp đỡ anh  trong lúc khó khăn này, đều tốt cả, chỉ nói riêng về t́nh giữa con người với nhau, chứ chưa kể đến t́nh bạn, t́nh gia đ́nh, t́nh chiến hữu.

Khi biết tin anh là một chiến hữu xưa, cùng mặc áo màu sóng biển, dù không biết nhau, tôi cũng là một thương binh loại nhẹ. Tôi vội vàng liên lạc với bên tổng hội báo về trường hợp của anh để xin giúp đỡ. Nói đúng ra gọi là tổng hội, nhưng quỹ hội cũng đâu có, hoặc có cũng rất hạn hẹp, v́ chỉ tổ chức họp nhau lại để hàn huyên giúp đỡ nhau trong t́nh thân ái lúc tuổi già. Những người lính cũ như chúng tôi, những người trẻ nhất cũng trên 50 tuổi c̣n lại đều đă già. Năm tháng tù tội dưới chế độ mới, rồi sau đó mới đi định cư. Qua nước người ở tuổi tác lớn, t́m được việc làm cũng khó, mà sau thời gian đi làm giờ có hưu th́ lương cũng chẳng có bao nhiêu. Nếu có giúp được bạn ḿnh th́ các anh cũng lại tự kêu gọi kẻ ít người nhiều bỏ tiền túi ra giúp chứ quỹ đâu có mà cho.

Sở dĩ tôi hơi dài ḍng là để trả lời về vài người bạn không hiểu hoàn cảnh của chúng tôi, bạn Ngũ Hành Sơn nói: "Chờ các anh bên đó xác minh xong th́ gạo đă thành cơm!" Vâng, không có quỹ lấy ǵ mà giúp hở trời! Hiện ở hải ngoại có rất nhiều hội đoàn yểm trợ TPB/QLVNCH, nhưng cũng chỉ giúp được một số các anh em TPB phân loại 3. (Loại 3 là loại nặng nhất như cụt chân, tay, mắt và không thể làm việc kiếm sống được) V́ với mấy chục năm chiến tranh, số TPB hiện nay con số cả hằng trăm ngàn. Riêng TQLC có một danh sách cũng dài những anh em TPB loại 3 này, hằng năm Tổng hội cũng gửi chút quà gọi là yên ủi nhau chứ cũng chẳng thể nuôi sống nổi anh em.

V́ vậy, khi nhận được tin một người nào đó, không rơ lư lịch th́ làm sao dám kêu gọi anh em, v́ cứ có tên là giúp có lẽ chẳng bao giờ đáp ứng nổi. Riêng trường hợp anh Quasi, anh cho biết rơ người đại đội trưởng của ḿnh, tôi liên lạc trực tiếp với người đó, và anh cho biết có vài người bạn đă báo cho anh trước tôi về Quasi, anh liền nhờ người em liên lạc nhưng có một số sự kiện thông tin không chính xác nên anh có chần chừ, nhưng nói sẽ nhờ em đến bịnh viện để thăm Quasi lần nữa để hỏi cho ra lẽ.
Dù sao, tôi cũng đang chờ kết quả, có ǵ cũng sẽ nói lại, và Entry này phần nào trả lời những thắc mắc của bằng hữu về một trường hợp khẩn cấp. Đúng như Ngũ Hành Sơn nói: "nếu đợi được th́ gạo đă thành cơm!" Lực bất ṭng tâm là vậy!

Sau Khi Niên trưởng GVN xác nhận, đă có một số quư vị từ tổng hội, và các vị trong binh chủng gửi tặng tiền cho người bạn lính TQLC của chúng ta. Tôi cũng gọi điện thoại nói chuyện trực tiếp với anh vài lần trên giường bệnh. Anh nhờ tôi ngỏ lời cám ơn đến quư Đại bàng, niên trưởng và các chiến hữu. Sau đó, anh gửi lời chào vĩnh biệt với cung cách nghiêm chào “Hạ sĩ nhất Nguyễn Minh Chánh, số quân: 71/101500 ở Trung đội 3 /ĐĐ 2 /TĐ 3 /TQLC KBC 3337 Xin kính chào vĩnh biệt. Anh đă rất ấm ḷng với các vị chỉ huy cũ và đồng đội không quên anh, và anh đă về cùng đồng đội b́nh an nơi QK 5. Nghỉ yên nhé Sói Biển Nguyễn Minh Chánh.

Minh Quái Điểu
Australia