ÂN T̀NH

Chân thành cám ơn : 

- Thiếu tướng Tư lệnh TQLC ,
-  Niên Trưởng  Nguyễn Văn Nhiều .
-  Niên Trưởng Huỳnh Văn Phú .
-  Các anh TQLC .

Đă giúp đỡ gia đ́nh chúng tôi trong lúc tang gia  năm 1973 tại Làng Thế Chí Đông , xă Điền Hải – Quận Hương Điền . 
Trên đây là lời cám ơn của anh Lê Quang, một cựu quân nhân Nhảy Dù, hiện cư ngụ tại Dallas. Mặc dù đă hơn 35 năm trôi qua nhưng anh Quang vẫn khắc ghi trong ḷng những giúp đỡ của TQLC đối với gia đ́nh anh và anh nhờ tôi chuyển lời cám ơn đến vị Tư Lệnh TQLC và nhị vị niên trưởng Nguyễn Văn Nhiều (Trưởng Pḥng 4/SĐ) và niên trưởng Huỳnh Văn Phú Trưởng Pḥng TLC/SĐ. Anh Quang đă không biết rằng niên trưởng Nhiều đă tự tử trên đường bị đày ải ra đất Bắc vào năm 1976. 

Đời là cuộc gặp gỡ.  Tương quan muôn mặt đă tạo nên biết bao kỳ công trong cuộc đời.  Có cuộc gặp  gỡ nào âm thầm và ảnh hưởng sâu đậm bằng t́nh đồng đội .

Tôi  gặp anh Quang trong một sinh hoạt địa phương. Với giọng nói đặc sệt của miền Trung , anh làm tôi hơi ngạc nhiên khi hỏi tôi có biết anh Phú không v́ tôi ngỡ anh ấy hỏi anh Phú, Hội trưởng TQLC/DFW
- Anh có biết anh Phú không .?.
Tôi trả lời:
 - Anh Phú , hôm nay bận không đi .Anh có chuyện ǵ cần nhắn anh ấy ?                                         
Anh nói nhanh :
- Không phải anh Phú Hội trưởng TQLC ở đây. Tôi muốn hỏi anh Phú, Huỳnh văn Phú tác giả chuyện phiếm “Chuyện Những Người Đẻ Gần Kho Đạn” ấy mà.  Anh có thường liên lạc với anh Phú không ?
Nghe anh Quang đề cập đến  “Kho Đạn”, tôi bèn đùa với anh :
- Ồ! vậy anh có gần kho đạn không mà biết Niên Trưởng Huỳnh văn Phú .?
- Tôi mắc nợ anh Phú .! Tôi muốn gặp và nói chuyện với anh Phú để cám ơn một ân t́nh ngày xưa 1973 tại Hương Điền – quê tôi.
- OK , dễ mà , Anh Phú ở trên Tiểu Bang Pennsylvania, tôi có số phone của ảnh nhưng không mang theo đây. Anh cho số phone của anh rồi tôi sẽ gọi lại cho anh sau.

Trải qua 2 tháng , tôi lại gặp anh Quang trong một tiệc cưới con môt người bạn Nhảy Dù. Lần gặp này  anh kể tôi nghe lại những gian nan  người dân vùng hoả tuyến. Khu vực nhà dân nằm gần  vùng đóng quân TQLC tại Hương Điền . Đời sống của người dân lúc bấy giờ, mọi sự trông vào sự trao đổi buôn bán với các quân nhân TQLC  . Khi ba tôi mất ,  tôi xin đơn vị trưởng của tôi để về lo tang lễ. Thực sự có lo được ǵ đâu– nhà không có ǵ , thiếu thốn mọi cái . Trong cơn khốn khó th́ anh biết cái băn khoăn lo lắng cũng thành không. Chợt như một điều ǵ sui khiến, tôi viết thư lên thiếu tướng tư lệnh TQLC – v́ gia đ́nh tôi nằm trong khu vực của đóng quân TQLC. Nộp đơn lúc 10 giờ sáng , đến 2 giờ trưa có 2 ông Thiếu Tá Phú và Trung Tá Nhiều xuống thăm và mang theo hai bao gạo. Kế đó nhiều lần ông Phú hỏi tôi cần ǵ để giúp. Thời gian ngắn sau, Thiếu Tướng Tư Lệnh chỉ thị cho Công Binh xây cất cho gia đ́nh tôi một cái nhà và thêm hai phong b́ tiền của Tư Lệnh TQLC do hai ông Phú và Nhiều mang đến nữa. Ơn t́nh nầy tôi không bao giờ quên. Mẹ tôi là bà Nguyễn thị Cao thường nhắn nhủ với chúng tôi: “Trời cao có mắt và ân t́nh nầy các con ghi nhớ “. Một điều tôi muốn nói đây mẹ tôi có 16 người con nuôi TQLC, bà hănh diện có một t́nh thương với những người lính như con của bà. Bà đă mất năm 2002 - thọ 82 tuổi- . Sau đó, bà con địa phương có xin giúp đỡ và được cấp vật liệu xây nhà. Điều nầy chứng tỏ ḷng thương yêu của đơn vị với dân. Nơi đây tôi cũng xin nhắn nhủ anh Trung Sĩ nhất Đại - "nếu anh nào biết cho tôi đươc biết tin , người con nuôi mà mẹ tôi ( mẹ Hương Điền ) thương nhất nhắn nhủ tôi đi t́m lâu nay".
- Điều ǵ mà anh nhớ NT Phú .?.  
- Tôi biết NT Phú từ lúc đó, tin tưởng vào một người qua những việc làm và t́nh cảm của tôi nghĩ như đă quen lâu. Nhất là những bài viết như biết tâm tư của thằng lính như tôi, nói hộ cho tôi những điều vui buồn và khổ như “mang đôi giầy chật ”. Khi được nói chuyện với anh Phú qua điện thoại ( do anh cho), tôi cảm thấy tôi vơi phần nào ái náy và hy vọng một ngày nào đó tôi được gặp Thiếu Tướng tư lệnh và hai anh Phú và Nhiều để CÁM ƠN. Dù một thời dài xa cách nhưng tôi nhận thấy t́nh cảm của các anh đối với tôi như ngày xưa - một sự thân thuộc – đây là t́nh cảm của người lính tác chiến bên nhau .

Tôi cũng có nói cho anh Quang biết là Trung tá Nhiều đă qua đời năm 1976 rồi. “Ở trên cao” ông Nhiều thế nào cũng nhận biết cái ân t́nh của anh dành cho ổng. C̣n anh Phú th́ khi nào anh ấy xuống chơi Dallas, chúng ta sẽ gặp nhau thôi. C̣n Thiếu Tướng Tư Lệnh th́ hiện ở Houston, tôi sẽ chuyển đạt lời cám ơn của anh đến Thiếu Tướng qua bài viết này trên đặc san Sóng Thần. Chân t́nh của một người – không diễn tả được - rất sâu trong tận cùng đă hiện lên trên gương mặt lời nói .  Tôi đă nh́n thấy trong tâm tư tôi những điều của ḿnh làm từ trước đến nay là đúng, niềm an ủi của phục vụ là nguồn vui đích thực  không bao giờ dứt .

Trời ngoài đang lạnh và gió nhưng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng trong t́nh huynh đệ chi binh và một niềm tự hào của binh chủng TQLC .

Lạtma.
( mùa đông 2009 – Texas)