Thương tích
Đã 50 năm
Quê hưong ngàn trùng
Đừng gọi tôi là ân
nhân
Ngày chia tay
Ánh trăng xưa
Ngày đại thọ
Lòng sơn gửi tạm
giữa đất trời
Mông lung
Hòn khô
Đêm ngủ tôi mơ
Cali mùa hạnh ngộ
Nhớ mãi
Vẫn tìm em
Gánh phù vân
Quốc hận
Nhắn lời
Tháng 2! Xuân vẫn
ngát hương đời
Nhớ xuân xưa
Xin em
Cũng đành thôi
Mừng sinh nhật
Phút cuối
Đoản khúc Đà Lạt
Chờ
Hương lòng
Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
Tình tôi lãng mạn....
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy
thu sang
Kỷ nhân hồi
Hoài Thu
Tịch liêu
Tình gửi từ
trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Ngồi giữa Eden
nhớ Saigon
Nhớ quá
Tìm nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nhìn biển nhớ người
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Bó tay!
Vô thường bóng em
Đón xuân
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Nhớ em
Cám ơn
Đêm Thu
Hồng Quế
Tháng tám mưa rơi
Lòng vẫn xuân xanh
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong kỷ niệm
Tóc mây
Lửa Việt
Xuân giữa trời đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Hẹn một mùa xuân
Lời cho hải đảo
Đừng do dự
Một vòng quay
Một mình trên căn gác
Mùa hoa phượng
Gọi thầm
Thầm lặng
Ngàn năm mãi tình
chung
Đứng vùng lên
Nỗi buồn vong quốc
Ngày rời Đà Nẵng
Câu hỏi
Giữa tháng 7, gia đình tôi qua
California và ở lại đó 2 tuần. Những ngày tham dự Đại Hội mừng ngày
Thành Lập Binh Chủng Biệt Động Quân ( năm thứ 62 ) và thăm các cô,
chú tôi tại San Jose, là những hạnh phúc nồng nàn trong 4 ngày có
mặt tại "vùng đất có thung lũng hoa vàng".
Chuyến lái xe trở xuống quận Cam ngày 20/07/2022, là một cuộc thử
thách sự chịu đựng và tính nhẫn nại của người tỉnh lẻ miền đông, đối
với "con rùa giao thông" miền viễn tây. Trong giờ cao điểm của một
ngày hè, đoạn đường khoảng 45 dặm từ phía Bắc Los Angeles ( thuộc
Santa Monica ) về tới Bolsa, bỗng dài thăm thẳm khi xe cộ nhích từng
thước một suốt gần 3 tiếng đồng hồ.
Đến nhà trọ ( kiểu vacation home, tìm thấy trên báo Người Việt ),
mang đồ đạc vào phòng, sắp xếp tạm mọi thứ, là chỉ nằm phè trên
giường để tận hưởng không khí từ chiếc máy lạnh tỏa lan. Lim dim cho
đã sau đoạn đường 390 dặm và hơn 7 tiếng lái xe. Khi chỗi dậy đã
thấy chiều nghiêng bóng xế. Gọi một vòng những người cần gặp mặt
trong những ngày kế tiếp là đã tới giờ cơm tối.
Thấy cả nhà khỏe khoắn mà mừng ơi là mừng, bởi con gái cứ than đau
bụng từ cả tuần qua. Còn vợ cũng phờ người sau khi ôm vô lăng suốt
đoạn đường gần 800 dặm cho 2 bận đi, về, chưa kể thời gian chở con
mấy lần đi Antioch gặp bạn và làm "chauffeur" chở tôi lòng vòng thăm
các Chiến Hữu, lẫn thân nhân bên Nội trong mấy ngày "ham vui" trên
San Jose.
21/07/2022
Đêm "hăm hở" hẹn hò với bạn bỗng mang dấu hiệu chẳng lành, khi sáng
ngủ dậy thấy mình...nghẹt mũi!
- Anh có bị sốt không? Có thấy nặng đầu không? Vợ lo lắng hỏi.
- Không! Nhưng cổ hơi ngứa. Mũi hơi bị nghẹt. Giống như triệu chứng
bị cảm lạnh.
- Để em cạo gió cho!
Nói là làm. Nhưng gió thì không có lằn nào đủ gọi là ..."đỏ rần",
còn giọng nói thì đúng là mang âm thanh của người bị trúng mưa, hay
cảm mạo phong hàn. Hát thử một đoạn của "Tôi Đưa Em Sang Sông" thì
may quá, nốt "La" vẫn còn nghe rất ngọt! Tuy vậy, vợ vẫn không cho
theo để gặp ông sếp cũ của Liên Đoàn. Chúng tôi có hẹn qua nhà người
cựu Liên Đoàn Trưởng để lấy thanh long và chai nước lựu ông tự chưng
cất riêng cho tôi.
- Bác Đại không khỏe. Anh coi chừng lây bệnh cho bác ấy. Không tốt!
Vợ bắt nằm "nhà", sẵn dịp canh cho con ăn và uống thuốc khi cháu ngủ
dậy. Cô "công chúa" cứ bị đau bụng râm ran suốt cả tuần qua. Đồng
thời, hai vợ chồng "xù luôn" cuộc hẹn với một chị bạn ở "Gà Bistro"
lúc 12 giờ trưa cho chắc ăn. Chị bạn thông cảm, gởi câu chúc lành và
"Hẹn gặp anh chị lần tới!".
Lại một vòng "điểm danh" những đồng đội quân trường và ngoài đơn vị.
- Cảm cúm thì nhằm nhò gì. "Cô Vít" tao còn không ngán nói chi tới
ho hen, nghẹt mũi!
Nghe anh chàng cựu trưởng đài Cáp ngầm ở Cam Ranh, kiêm đồng đội
quân trường nói vậy cũng yên tâm. Vui nhứt là lúc anh bạn bác sĩ từ
miền trung phần PA gọi con, hỏi:
- Còn đau bụng không?
- Dạ, từ sáng tới bây giờ chưa thấy đau!
Lúc đó đã là 8 giờ tối ( giờ bên miền Tây Hoa Kỳ ). Nghe con gái nói
vậy, bữa cơm gia đình ăn thấy ngon ơi là ngon!
22/07/2022
Sáng dậy thấy bình thường. Cà phê vẫn "ngọt" cổ và pâté chaud thì...
hết sẩy! Nhưng khi tôi thức dậy sau giấc ngủ trưa, thì cổ họng lại
ngứa ngáy và mũi nghẹt nhiều hơn. Lại hát thử điệp khúc của "Tôi Đưa
Em Sang Sông", thì lần này "Em" đúng là chìm lĩm mất tiêu. Tiếng
khào khào trong cổ càng làm tôi muốn ho nhiều hơn và mạnh hơn mới
thấy...đã ngứa!
Đành phải gọi "xù" đêm họp mặt của dân Đà Lạt tại nhà hàng Diamond
Seafood. Bên kia phone là giọng nói có vẻ lo lắng lẫn tiếc rẻ của
người sư muội đồng môn, kiêm đại diện ban tổ chức buổi "Họp mặt
khoáng đại", có phụ diễn văn nghệ của Thụ Nhân Đà Lạt.
- Uổng quá! Sao lại bệnh vào giờ phút chót như vậy!?
Gọi "xù" luôn buổi họp mặt vào ngày hôm sau cho chắc ăn, vì biết là
không thể nào gặp bạn đồng khóa được, nhứt là buổi hàn huyên được tổ
chức tại tư gia. Rất dễ lây lan, cho dù chỉ là loại cảm xoàng, huống
chi mình có thể đã bị "Cô em mắc dịch đó ve vuốt"! Nghĩ cũng tiếc
cho cơ hội gặp lại những gương mặt thân quen của ngày nào. Dường như
tôi không có "duyên" với những lần "hội hè, đình đám" của những
người đã từng gắn bó với Đà Lạt qua bao thời kỳ, bao năm tháng.
24/07/2022
10h Đang chờ một bạn Lính đến "gắp" ra cà phê Factory, thì anh bạn
Mũ Đỏ mang biệt danh "Đại Sư", gọi nhắn ra quán gì đó gặp nhóm bạn
đồng khóa 8 Chánh Trị Kinh Doanh trên Đà Lạt.
- Bà con nhắc mày quá trời! Ra đây gặp và ăn sáng với mọi người
nghe!
- Không được đâu! Ai mà nghe tao ách xì, hay ho một tiếng là xỉu
ngay tại chỗ. Vã lại, tao "kẹt" ngoài Factory rồi!
Có tiếng bạn cười. Vài giọng nữ phụ họa câu chào hỏi, kèm theo tiếng
gọi mời.
-Ừ! Tao có thấy mày nhắn tin cho mấy đứa Đồng Đế. Thôi thì tùy duyên
vậy!
Lại một phen tiếc rẻ vì không có dịp gặp lại bạn xưa. Vừa cúp phone
thì anh chàng "cáp ngầm" đã tới ngoài sân. Anh bạn cùng đại đội thuở
trong quân trường quay đầu xe, rồi "phán" ngay:
- Mày đừng quá lo ba mớ chuyện về "Cô Vít"! Chỉ là thứ cảm cúm loại
mới thôi! Còn test hả?!!! Tao đã thử rồi. Cỡ nào cũng positive cả!
Tao nhỏ mấy giọt nước lạnh vô, nó cũng cho Dương tính như thường!
Nghe nói vậy, tôi đoán là anh bạn "cường điệu" cho vui và để trấn an
thôi, nhưng cũng thấy khá yên tâm. Tại cà phê Factory, chiếc quán
thuộc loại "lão làng" của quận Cam; năm chàng cựu Sinh Viên Sĩ Quan
cùng đại đội của quân trường Đồng Đế ngồi đấu láo ngoài hiên, quanh
một chiếc bàn con. Không có tay nào đeo mặt nạ. Nhìn chung quanh thì
từ trong quán ra tới lối đi bên ngoài, hầu như không ai màng tới
việc đeo mask.
- Cả nhà tao "dính chấu" hồi tháng rồi. Mấy ngày là xong!
Anh chàng "cáp ngầm" thoải mái phát biểu. Một bạn khác "phụ họa"
ngay:
- Bọn mình đã được chích TAB. Nghe nói miễn nhiễm trọn đời đó tụi
bay.
- Thiệt không cha nội! 50 năm rồi đó nghe!
- Thiệt chứ sao không!? Miễn nhiễm suốt đời đó! Mà mày có máu O thì
không phải lo! Máu O có kháng thể mạnh lắm!
Nghe vậy, tôi lại càng mừng hơn. Cho nên tới đúng ngọ, sau khi chia
tay với nhóm bạn Đồng Đế, thay vì nhờ anh bạn "Cáp Ngầm" đưa về nhà
trọ; thì tôi thả chân ra quán Tam Biên, nằm cách Factory chỉ một
khoảng đậu xe, để tiếp tục nốc cà phê và ăn trưa với vợ chồng một
huynh trưởng và hai anh "Cọp" mới chia tay mấy ngày trước đó trên
San Jose.
Đang chuyện trò rôm rả thì tôi giựt mình, khi đọc thấy Text message
của vợ. Nàng nhắn tin đã dính "Cô Vít", nên dặn tôi mua Tylenol cùng
với Vitamin D3 Supplements và Airborne Gummies. Gọi vợ hỏi thăm con,
thì vợ nói con đã thử và may quá, kết quả là một gạch đỏ. Negative!
Sau bữa ăn, anh bạn gốc Liên Đoàn 8 BĐQ tốt bụng chở tôi đi một vòng
để gởi tiền về VN cho một Chiến Hữu trong Liên Đoàn chúng tôi đang
cần trợ giúp khẩn cấp, sau đó vào Walmart ở đường Gilbert mua thuốc
cho vợ, rồi mới về "nhà".
18h30- Giấc trưa ngủ muộn, nên thức dậy đã thấy cảm giác trong người
"không khá được"! Nghe tôi ho khan vài tiếng là vợ nói ngay:
- Anh chắc chắn là dính "Nó" rồi đó!
- Nhưng không thấy tức ngực, hay bị sốt! Chỉ nghẹt mũi thôi!
- Chính nó đó! Anh uống Tylenol, ngậm D3 ngay đi! Để em pha nước
chanh với mật ong cho uống. Tốt lắm!
Nhìn vợ lăng xăng mà thấy thương quá đỗi! Đã bệnh mà còn phải lo cho
hai cha con. Chợt cay mắt khi nghe vợ hứa với con là ngày mai sẽ mua
hamburger của In- N- Out cho cháu. Cháu đã mấy lần nhắc ba mẹ mua
món ăn mà cô "công chúa" không đời nào bỏ qua, mỗi lần sang du lịch
bên quận Cam!
Bữa cơm tối, dù toàn là những món khoái khẩu đều không thể nuốt
trôi. Nhìn con xanh xao, thấy vợ ủ rũ mà lòng tôi buồn vô hạn. Mấy
hôm nay, tôi nhờ có mấy người bạn Lính- toàn là dân "bạt mạng"- ghé
đón, nên còn có cơ hội la cà ngoài quán cà phê, còn vợ con thì hầu
như bị "cấm cung" ngay trong phòng. Vợ thích ăn uống, con "mê"
shopping. Vậy mà hai mẹ con chẳng được đi đâu để tha hồ xuýt xoa với
ba mớ quần áo, giày, dép, bóp đầm và mỹ phẩm "on sale" ở các cửa
hàng thời danh tại quận Cam.
22h00- Nỗi cảm khái chưa kịp lắng xuống thì vợ than:
- Sao thấy tức ngực, khó thở quá anh ơi!
Tôi điếng hồn buông quyển sách xuống, chồm qua giường. Đặt tay lên
trán vợ thì thấy hâm hấp nóng. Tôi hỏi dồn:
- Em cần uống thuốc gì không?
- Đã uống đủ rồi! Anh gọi anh Tường giùm em.
Người bạn bác sĩ bên miền đông, sau khi hỏi han rồi nghe vợ ho khan
và cổ họng như muốn tắt tiếng, bèn nói ngay:
- Nếu như đã hơn 10 phút, mà nãy giờ không bớt ngộp thở thì nên vào
ngay ER. Đừng chần chừ. Suy phổi thì nguy to!
Nhưng vợ không chịu cho tôi gọi Ambulance, vì rất sợ vào bệnh viện.
Phần thì vợ lo cho con ở nhà lạ, tứ cố vô thân, chồng lại đang không
được khỏe. Phần khác thì vẫn giữ một niềm tin vào sự hộ phù của Đấng
mà nàng tôn thờ, nên vợ chỉ nhờ tôi đắp khăn lạnh lên đầu, rồi nằm
đó chịu trận. Tôi đã mấy lần cầm phone định gọi xe cấp cứu, nhưng
đều bị vợ cương quyết lắc đầu, từ chối.
25/07/2022
0h30- May thay! Nhiệt độ giảm. Vợ đang ngủ ngon. Hơi thở đều đặn.
Mừng húm! Tôi bồi hồi nghĩ tới hình ảnh hai vợ chồng trong ER còn
con gái một mình trong nhà trọ. Không có ba mẹ bên cạnh, con chắc là
phải bối rối và lúng túng mọi bề. Lâu nay cháu tùy thuộc hầu như mọi
mặt vào cha mẹ. Lại được cưng chiều. Tới mức mẹ phải làm dữ mới chịu
tập, rồi thi lấy bằng lái xe ngay trước khi vào Đại Học. Những thứ
liên quan tới gia chánh hay nội trợ hoàn toàn dựa vào mẹ. "Công
chúa" chẳng đụng tới móng tay. "Cưng quá riết nó hư!" Vợ thường mắng
yêu như vậy!
1h30- Con từ phòng bên gọi cho ba.
- Con đau bụng quá!
- How bad!?
- Sharp pain! Unbearable!
Vợ nghe phone reo, đã tỉnh giấc nên chồm ngay dậy, vội vàng qua
phòng con. Chỉ vài giây sau là vợ lú đầu ra:
- Anh quơ cái áo khoác và túi sách của em, rồi ra xe ngay. Phải đi
cấp cứu liền!
- Để anh gọi 911 cho nhanh.
- Không sao đâu!
- Coi chừng nó bị...
- Em nhấn bụng nó rồi. Đau quanh rốn. Không phải ruột dư!
Không đầy 5 phút sau chúng tôi từ Ward đã ra tới đường Mcfadden, rồi
Brockhurst. Vợ quẹo trái, trực chỉ hướng Orange Coast Memorial
Hospital. Tôi sốt ruột:
- Em bật đèn Emergency để phóng cho nhanh!
- Không cần đâu ba! Con còn chịu được.
- You sure?!
- Sure!
Đã 3 năm nhưng hình như Orange Coast Medical Center vẫn còn đang sửa
chữa, hay xây thêm cái gì đó nên rào chắn tùm lum, bảng chỉ dẫn và
ba mớ cọc chỉ đường cắm, giăng tá lả! Phải hỏi thăm một chàng
Security mới biết lối băng qua khoảng sân đậu xe vừa hoàn tất, để
vào tận cổng Emergency. Họ chỉ cho một người vào với bệnh nhân, nên
vợ phải ở trong xe, chờ ngoài Parking. Thấy vợ "đừ" quá nên tôi cũng
không an tâm, vì chỉ mới mấy tiếng trước đây thôi, nàng cũng có thể
là người phải bước qua cổng ER này.
- Em OK không?
- Em không sao! Có gì gọi em nha!
Tôi gật đầu rồi theo con và người y tá trực đi vào bên trong.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc của 3 năm trước, khi tôi đưa nhạc phụ
vào đây. Nhưng lần này đã quá nửa đêm. Khu vực nhận bệnh khẩn cấp
vắng lặng. Một sự yên lắng lạ thường khi mà giới truyền thông không
ngớt ra rả đưa tin Nam Cali đang bị một biến thể mới lạ của Covid-19
tràn ngập. Khu vực cấp cứu chìm trong tĩnh lặng của giấc đêm. Không
có những rộn ràng của bước chân qua lại. Không có tiếng loa gọi trên
hệ thống PA ( Public Announcement ). Âm thanh bấy giờ chỉ là tiếng
nhạc nhè nhẹ phát ra từ chiếc TV trên tường và lời đối đáp giữa con
gái và cô y tá thư ký.
2h00. Xong thủ tục giấy tờ là con vào bên trong. Y tá chẩn mạch, gắn
máy đo Oxy, hỏi thêm chi tiết về bệnh tình. Chừng 10 phút sau, con
được đưa ngay vào chiếc giường đầu tiên của khu nhận bệnh mang số
25. Nơi này có gắn tấm bảng hiệu khá to. Trên đó thấy có ghi tên một
bác sĩ họ Nguyễn.
Cháu là bệnh nhân duy nhứt nằm trong dãy phòng 4 giường này! Con đã
vào ER 2 lần trong đời, nhưng đây là lần đầu tiên bị "lụi" kim để
truyền dịch ( IV ). Chỉ là một bịt nước muối ( Salty Water ) có pha
Morphine chống đau. Tôi thấy nhẹ nhõm khi cháu giơ ngón tay cái với
ba. Trên màn hình của Monitor, có các số 117/71 (83) cho tim mạch và
99 cho Oxygen.
Vừa text xong mấy chữ cho vợ yên tâm thì bác sĩ- một người trạc tuổi
trung niên, họ Nguyễn- vén màn, bước vào.
- Where's the pain coming from?
- The whole abdominal area!
Con gái vừa trả lời vừa đưa tay chỉ ngang vòng bụng. Bác sĩ nhấn
quanh rốn, đưa mắt chờ câu trả lời. Cháu gật đầu. Nhấn sâu xuống
bụng dưới, phía bên phải. Cháu lắc đầu. Bác sĩ gật gù:
- I'm gonna order a blood work and a Cat Scan. Just to make sure...!
Cuộc khám nghiệm chấm dứt. Một lát sau, y tá phòng xét nghiệm tới
lấy máu. Một người khác tới "xin chữ ký" để lập hồ sơ gởi bảo hiểm.
Mãi đến hơn 1/2 tiếng sau đó, mới có người đến đẩy giường bệnh tới
phòng Cat Scan.
- It's about just 15 minutes!
Nói xong, chàng y tá đẩy giường đi. Tôi ngồi lại. Bịch IV cũng đã
được tháo dây truyền dịch hồi nào không hay! Không khí đã lắng, bây
giờ càng thêm tĩnh mịch.
3h30- Text vài chữ cho vợ an tâm. Nàng đáp lại bằng câu:
- Anh cũng nên ngủ một chút.
Cuộc trao đổi trên phone tiếp tục:
- Em mới cần lấy sức. Khi nãy...
- Nãy giờ em thấy khỏe hẳn. Mừng quá!
- Còn nặng đầu không?
- Hết rồi! Cũng không còn sốt.
- Vậy nhắm mắt một chút đi!
- Em đi đổ xăng cái đã. Còn không tới một nấc.
Phone cúp. Tôi ngồi thừ người trên ghế. Nghĩ tới tình cảnh trong đêm
mà thầm cảm ơn Chúa- Mẹ đã an bài mọi việc cho gia đình chúng tôi.
Rõ ràng là vợ tôi đã bị Covid hành hạ suốt mấy tiếng đồng hồ. Người
phát lãnh. Sốt kịch liệt. Gương mặt từ tái xanh tới đỏ hồng. Khó thở
suốt cả 1/2 tiếng đồng hồ. Hai viên Tylenol. Hai tiếng đồng hồ đắp
khăn ( nhúng nước đá ) trên đầu. Ngủ chưa bao lâu vợ đã vụt chỗi dậy
khi nghe con gọi, than đau bụng.
Chỉ có tình Mẹ dành cho Con mới mang lại năng lượng tuyệt vời như
vậy! Lời cầu nguyện chắc chắn đã được Ơn Trên chuẩn nhậm. Từ lúc ra
khỏi "nhà", cho tới khi đưa con tới ngay trước cổng Emergency của
bệnh viện, vợ im lặng lái xe. Vẻ quyết tâm đọng tràn lên gương mặt
mới dăm phút trước vẫn còn hằn nét mệt nhoài. Lòng mẫu tâm không chỉ
bao la mà còn sâu lắng đến vô tận. Thật tuyệt vời và mầu nhiệm thay!
4h00- Y tá đẩy giường của con trở lại phòng. 15 phút của anh chàng
hóa ra kéo dài tới gần 45 phút! Con than lạnh. Y tá mở ngay tủ đựng
mền ấm, nằm ngay bên cạnh cửa ra vào, lấy ra 2 tấm mền đắp cho con.
"Công chúa" cám ơn, nhắm mắt dỗ giấc. Tôi lại đắm chìm trong suy tư
lẫn kinh cầu. Đúng 3 năm trước, cũng tại khu cấp cứu này, tôi chứng
kiến cảnh lạc hồn của nhạc phụ và nghe những lời nói sau cùng của
ông, gồm toàn là lời cảm ơn Thượng Đế, Chúa, Phật, con Người và cuộc
Đời- từ trong tận cùng vô thức của trung khu thần kinh- phát ra liên
tục suốt gần 2 tiếng đồng hồ.
Ông ngoại của cháu qua đời trong phòng ICU ba ngày sau đó, chấm dứt
chuỗi ngày cô đơn trong viện dưỡng lão ở Garden Grove; cùng với hầu
hết các bệnh viện và trung tâm lọc máu tại Nam Cali, vì những cuộc
giải phẫu và điều trị do các biến chứng của suy thận, trụy tim, đặt
ống lọc máu, viêm gan cấp tính và nhiễm trùng máu do sưng phổi, cùng
nhiều nguyên nhân khác.
5h00- Good news!
Bác Sĩ họ Nguyễn nói ngay khi vén màn bước vào phòng, rồi tiếp:
- Not Appendix! But you've got IBD! Be careful from now on!
Quay sang tôi, BS Nguyễn nói thêm:
- Bệnh nhân phải ăn uống kỹ lưỡng. Bằng không sẽ tái đi, tái lại cả
đời!
Con gật đầu, tỏ dấu hiệu đã hiểu rõ câu nói. Bác sĩ Nguyễn cho biết
sẽ ký giấy xuất viện và cho toa mua thuốc; căn dặn vài điều cần
thiết liên quan tới việc lấy hẹn để gặp một ông, hay bà bác sĩ nào
đó trong vùng Westminster, chúc may mắn, rồi rời phòng.
"Cám ơn Trời Phật"! Vợ gởi lại câu text sau khi nhận tin mừng. Hơn 4
tiếng hồi hộp cũng không uổng công chờ đợi.
- Em nhớ ông Ngoại.
- Anh cũng đọc kinh cầu cho ba.
- Nhưng sao họ bắt chờ lâu quá! Thấy coi bộ vắng lắm mà?!
- Chắc không phải thập tử nhứt sinh, nên họ không gấp gáp chăng?
Có Trời mới biết mấy ông, mấy bà bác sĩ đọc cái gì, tìm cái gì khi
chăm bẵm dán mắt vào màn hình của computer. Thời gian trong ER vốn
mang tính cách tâm lý nên dài đăng đẳng. Phập phồng, lo âu, nghĩ
ngợi linh tinh, có khi toàn là những hình ảnh não lòng vì quá lo
lắng cho người thân. Người bệnh thì đã bệnh rồi. Thân nhân ngồi chờ
bên giường cũng muốn bệnh theo!
5h45- Discharge!
Y tá đưa một xấp giấy, nói vài ba câu, chúc may mắn rồi thâu lại tờ
trên cùng, nơi có chữ ký nhận được xuất viện. Phần còn lại là chi
tiết khám máu, một "hồ sơ" ghi phần giải thích bệnh trạng và toa
thuốc; gồm 6, 7 loại khác nhau. Tổng cộng hơn 4 tiếng đồng hồ từ lúc
đến, cho tới khi ra khỏi cửa Emergency!
Vợ mừng rơn! Mặt mày tươi tỉnh mặc dù...
- Chỉ nhắm mắt để đó. Không ngủ được chút nào. Còn anh?...
- Cũng như em! Đọc kinh và cầu nguyện...
- Mình quả thật rất may mắn!
Được nhiều ơn phước mới đúng! Tôi thầm nghĩ như vậy. Phía băng sau,
con bấm phone, text lia lịa. Có lẽ cháu cũng đang báo tin lành đến
bạn bè khắp nơi, đặc biệt mấy "nhóc tì" bên miền đông. Nơi đó, giờ
này đã vừa xong giờ khởi động cho một ngày sinh hoạt.
6h30- " Bà xã ông có sao không?"
Câu text của anh bạn Mũ Đỏ trên San Jose làm tôi thoáng cay mắt. Đêm
qua, khi quýnh quáng đắp nước đá cho vợ, tôi có nhận phone của chàng
họ Phan hỏi thăm. Tôi chỉ vắn tắt hồi đáp vài lời cho bạn, báo tin
vợ bệnh. Sáng, bạn dậy sớm theo thói quen. Trước khi vào phòng gym
là bạn gõ vài chữ cho tôi. Tôi gởi một câu text, tóm tắt tình hình
trong đêm. Bạn gọi tôi, bày tỏ sự ngạc nhiên khi biết trong đêm Mẹ
bớt bệnh, nhưng Con thì phải vào cấp cứu. "Sao mà xui quá vậy?!"
Sau câu cảm thán của bạn không lâu, là một loạt phone và text của Mũ
Đỏ, Mũ Nâu, Mũ Xanh, Mũ Đen, Mũ lưỡi trai từ Nam, Bắc Cali gởi lời
thăm hỏi và chúc lành. Huynh Đệ Chi Binh là như vậy đó! Cảm động hết
biết! Họa đến bất ngờ nhưng Phúc cũng tràn đầy. Ngồi ăn sáng bên
nhau mà hai vợ chồng cứ luôn miệng mở đầu bằng...Nếu như...!
7h00- Cứ thế, tôi nằm đó, nghĩ ngợi về câu hát "Lòng Mẹ bao la như
biển Thái Bình...". Không chỉ bao la như biển mà còn phải sâu thẳm
đến tận cùng. Bởi trong đêm, tôi chứng kiến sự mầu nhiệm rất thiêng
liêng của tình Mẫu Tử. Sức mạnh nào tiềm ẩn trong lòng? Nguồn ơn nào
đã vực người Mẹ đang bị Covid hành hạ, bật dậy để đưa Con vào bệnh
viện?
Quả thật nếu như vợ vào cấp cứu, rồi sau đó con gọi than đau như
vậy, thì tôi sẽ phải làm gì, hay làm được gì?! Bây giờ thì con đã
ngủ ngon và vợ cũng vừa thiêm thiếp. Tôi len lén qua mở cửa phòng
bên, nhìn con rồi quay về phòng mình, khe khẽ nằm xuống bên vợ.
Chiếc mask bình thường hay làm tôi ngộp thở, nhưng hiện giờ mặc dù
mũi đang khịt khịt, mà mắt thì cứ như bị nhòa nhạt từng hồi, tôi vẫn
thấy thoáng lòng chi lạ! Một đêm "kinh hoàng" đã qua. Đêm không ngủ
để đón nhận họa, phúc trong ngày. Ngày mới đã đến. Một ngày không
thể nào quên trong đời!
HUY VĂN ( HUỲNH VĂN CỦA )
( Để thay lời cảm ơn sự giúp đỡ và quan tâm của Phong Châu Trần Kim Đại, Mũ Nâu Lê Văn Tòng, Hoàng Trung Sơn, Mũ Đỏ Trần Phan Kiệt, "Cáp Ngầm'' Nguyễn Nhựt Hoàng cùng vài bạn đồng khóa 8 CTKD Texas và 4/72B Đồng Đế )
Bóng người hay bụi
sương?
Lần đầu nhập trận
Ngược dòng thời gian
Họa, phúc trong ngày
50 năm thoáng
vội trong ngày
Ukraine & VNCH
Saigon xa đã tròn
năm
Ngày về từ rừng
núi Hiệp Đức
Trường Sơn bỏ
lại sau lưng
Cuộc hành trình
Chung gòng định phận
Cuối cuộc hành trình
2020
Xuân ở nơi nào?!
Giấc mơ Xuân
Ngày ra trại
Một buỗi chiều xuân
Nhánh mai vàng
Đêm xuân
Cuối cuộc hành trình
Thân chiến
quốc, phận lưu vong
Mộ Đức - Một ngày
vào hạ
Từ Mỹ Tho đến
Garden Grove