T̀NH TÔI LĂNG MẠN ĐẾN MIÊN TRƯỜNG

Đă có lần tôi không c̣n biếng học
Khi quen Em trong nhộn nhịp giảng đường
Em đâu biết tôi yêu thầm mái tóc
Nhẹ như mây, mềm hơn cả mù sương.

Đă có lần tôi say sưa nh́n, ngắm
Áo Em cài bóng nắng cuối dốc mơ
Đường chung bước mà sao ḷng xa thẳm
Tôi và Em như trăng tỏ, sao mờ.

Đă có lần tôi theo Em xuống phố
chỉ để nh́n Em thoải mái đùa vui
Em đâu biết ḷng tôi như cổ mộ
Miệng cười tươi mà ḷng thấy bùi ngùi!

Đă có lúc gần nhau trong gang tấc
mà xa xăm hơn cả vạn đường mây
Tôi muốn nói những lời t́nh chất ngất
sao ngại ngần, câm nín đến hôm nay?

Đă có lần chia tay trong dịu vợi
Một lời thôi, cũng giữ tận đáy ḷng
Bao năm rồi t́nh trao cho sương khói
nên tiếng yêu giờ là thoáng hoài mong.

Đă xa rồi một thời Em áo trắng
cuốn hồn tôi vào mộng mị yêu đương
Phố mù sương là chứng nhân thầm lặng
của t́nh tôi lăng mạn đến miên trường.

HUY VĂN
( Để nhớ ngày đầu nhập học của khóa 8 CTKD,15-11-1971 )