NGÀY RỜI ĐÀ NẴNG

Cứ bịn rịn, không muốn rời nửa bước
Bạn nhìn tôi: " Mới đó hết một ngày...! "
Tình giữ trong tim, Nghĩa siết trên tay
Thương quá đỗi tấm lòng người Chiến Sĩ!

Khi xe về ngang Phước Tường, Hòa Mỹ
Nh́n dọc, ngang, tìm đường cũ, phố xưa
Mái nhà nào, một dạo, lúc chiều mưa
có đôi bóng chụm đầu, ḷng e ấp?

V́ nghịch cảnh nên nhà tan, nước mất
Mới tṛn năm mà như rất xa xăm
Qua Miếu Bông, nhìn ngõ vắng Hòa Cầm
thầm tưởng tiếc quân trường và đồng đội.

Đến Vĩnh Điện, thấy đường vào phố Hội
nhớ chiều xưa Lính thả dọc Thu Bồn
mơ thanh bình về trên xóm, làng, thôn
cho Đại Lộc, Điện Bàn thơm lúa mới.

Chuông nhà thờ đang ngân nga tiếng gọi
Trà Kiệu buồn như Đức Mẹ trầm ngâm
Nhớ Duy Xuyên trong kinh nguyện âm thầm
khi thả bước di hành qua phố quận.

Nắng cuối xuân sao đượm màu u uẩn
Có phải v́ đang tiễn chuyến về xuôi?
Hồn bâng khuâng, ḷng rất đỗi bùi ngùi
Nay dời bước, bao giờ quay trở lại?!

HUY VĂN