NHỚ MĂI


Trời Thạch Trụ chiều xưa hồn mở ngơ
Thương làm sao vạt nắng nhẹ như tơ!
Giờ nhớ Em tôi chỉ biết ...làm thơ
để hồn trải mộng về trên xóm nhỏ!

Hè ươm nắng trên cây cành, lá cỏ
Trộm nh́n Em ḷng rộn ră không ngơi
Cô giáo ơi! Giờ cách mấy biển trời
Đành gửi nhớ theo mây về phương đó!

Nhớ áo trắng trên đường quê lộng gió
Làm sao quên vành nón lá nghiêng che!
Áo Em như cuốn trọn buổi trưa Hè
vào mấy cơi hồn hoang thời vụng dại!

Em nh́n tôi ửng má hồng con gái
Hạnh phúc thay! Đâu cần rượu...cũng say!
Chỉ dừng quân giây phút vội đi ngay
sao thời khắc cứ như đang đứng lại!?

Thời gian trôi mà ḷng c̣n nhớ măi
đường hành quân và màu nắng năm nào
con đê làng vào Thạch Trụ, Xóm Ao
cùng chiếc bóng Em về ngang thôn vắng.

Mùa chinh chiến. Chiều nghiêng. Hè dịu nắng
Lúc dừng quân. Duyên hạnh ngộ t́nh cờ
Bao năm rồi... Cứ như một giấc mơ
Trời Mộ Đức, dáng Em... tà áo trắng!

HUY VĂN
( Để nhớ buổi trưa hè Quảng Ngăi
01/07/1974 )