QUỐC HẬN!


THÁNG 4!
Nhớ thuở tan hàng. Quê hương tận tuyệt!
Thắp hương nguyền gửi theo gió trùng khơi
Cuộc trầm kha mang cay đắng phận người
vào dâu bể của Nhà tan, Nước mất.

Gánh tang bồng suốt một đời u uất
Nợ núi sông c̣n trĩu bước lưu vong
Chân bôn ba mà canh cánh nặng ḷng
Đời ch́m, nổi trên chập chùng vạn lư.

THÁNG 4!
Sông núi ngập trong hỗn mang hồng thủy
Nhánh trầm kha vươn cuối đất, cùng trời
Người ly tan, đời biền biệt trùng khơi
T́m đâu thấy ánh hồng mùa vinh sử?!

Thời gian đang khép dần ṿng Sinh, Tử
sao hăy c̣n vời vợi ánh hồng tươi?
Chờ bao lâu ngày nắng ấm, môi cười
hay vẫn phải quặn ḷng nuôi hy vọng?!

THÁNG 4!
Giữa mênh mông khi chập chờn ảo mộng
là nhói đau của tức tưởi tàn vong
đă nhiều năm âm ỉ tận đáy ḷng
như điệp khúc của trường giang dậy sóng.

Chiến chinh tàn mà vẫn c̣n vọng động
những tiếng hờn ai oán của non sông
47 năm! Ném hồ thỉ, tang bồng
vào rương mục của chí trai tứ hải.

THÁNG 4!
Thêm một năm mịt mờ xa quan ải
Mỗi ngày qua là một nỗi đau thầm
Định phận nào chẳng khác nhát dao đâm
vào vận nước một thời đầy hạo khí!?

Chung truy điệu mời hương linh Tử Sĩ
vượt đường mây phiêu lăng tận viễn phương
nối ḷng trung vào t́nh tự quê hương
và cùng nhớ Tháng 4 Đen...Quốc Hận!

HUY VĂN