ĐÓN XUÂN

V́ Xuân xưa nặng u t́nh
Nên Xuân nay gơ nhịp thinh lặng đời
Mưa sông hồ, nắng trùng khơi
Nhuốm màu phiêu lăng cho vời vợi mong
Thời gian chắp cánh rêu phong
Phận người trầm, bổng theo ṿng thịnh, suy
Sợi thương, sợi nhớ thầm th́
Xuân phai sắc thắm, Người đi cuối trời
Đường mây quyện mấy trùng khơi
Giăng đôi bờ nhớ, nối trời đất xa
Nắng mơn man lướt ngàn hoa
Khi đêm viễn xứ nhạt nḥa sương rơi
Nhớ xưa rạng rỡ môi cười
Bây giờ trầm lắng, giữa nơi quan hà
Ṿng quay trái đất bao la
cho thêm vô lượng ta bà viễn phương
Nhớ từng góc phố, con đường
Nhớ càng thêm nhớ quê hương xa vời
Nghe trong gió thoảng ngàn khơi
Núi, sông thổn thức. Biển, trời...rưng rưng!
C̣n đây một mảnh t́nh chung
Hương ḷng một nén ḥa cùng hương quê
Gửi sông núi một câu thề
Sơn khê nắng ấm, lối về thắm hoa.

HUY VĂN