NHỚ EM

Ngoài hiên gió lộng, hồn tư lự
Nh́n mây trôi ước khúc liêu trai
Nhánh sầu man mác hương quá khứ
Dạo mấy cung thương giữa u hoài.

Đâu đó trong ḷng mưa mấy đỗi
Sợi buồn, sợi nhớ...giọt lâm ly!
Bản đàn trầm lắng bâng khuâng trỗi
giai điệu nhặt khoan, tiếng thầm th́.

Con đường ngày ấy Em c̣n nhớ!?
Có nắng nghiêng vai, có hoa vàng
Bởi xưa e ấp trên từng bước
nên giờ hun hút mấy quan san!

Một chuyến về xuôi không trở lại
Lối xưa có lẽ cũng vàng thu
Nhớ Em! Nhìn ráng chiều quan tái
mà ước đan tay dốc sương mù.

Như con thuyền xa bờ, nhớ bến
Ḷng tôi dâng ngàn nỗi đầy vơi
Nắng chợt buồn khi chiều thắp nến
cho hoàng hôn giăng mắc bên trời.

Thành phố vừa lên đèn đón tối
mà Thu c̣n vương vấn trên cành
Nửa ṿng quay! Nhớ sao quá đỗi
Đà Lạt, Em, ngày tháng xuân xanh!

HUY VĂN