Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
T́nh tôi lăng mạn....
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy
thu sang
Kỷ nhân hồi
Hoài Thu
Tịch liêu
T́nh gửi từ
trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Ngồi giữa Eden
nhớ Saigon
Nhớ quá
T́m nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nh́n biển nhớ người
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Bó tay!
Vô thường bóng em
Đón xuân
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Nhớ em
Cám ơn
Đêm Thu
Hồng Quế
Tháng tám mưa rơi
Ḷng vẫn xuân xanh
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong kỷ niệm
Tóc mây
Lửa Việt
Xuân giữa trời đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Hẹn một mùa xuân
Lời cho hải đảo
Đừng do dự
Một ṿng quay
Một ḿnh trên căn gác
Mùa hoa phượng
Gọi thầm
Thầm lặng
Ngàn năm măi t́nh
chung
Đứng vùng lên
Nỗi buồn vong quốc
Ngày rời Đà Nẵng
Câu hỏi
Ngoài hiên gió lộng, hồn tư lự
Nh́n mây trôi ước khúc liêu trai
Nhánh sầu man mác hương quá khứ
Dạo mấy cung thương giữa u hoài.
Đâu đó trong ḷng mưa mấy đỗi
Sợi buồn, sợi nhớ...giọt lâm ly!
Bản đàn trầm lắng bâng khuâng trỗi
giai điệu nhặt khoan, tiếng thầm th́.
Con đường ngày ấy Em c̣n nhớ!?
Có nắng nghiêng vai, có hoa vàng
Bởi xưa e ấp trên từng bước
nên giờ hun hút mấy quan san!
Một chuyến về xuôi không trở lại
Lối xưa có lẽ cũng vàng thu
Nhớ Em! Nhìn ráng chiều quan tái
mà ước đan tay dốc sương mù.
Như con thuyền xa bờ, nhớ bến
Ḷng tôi dâng ngàn nỗi đầy vơi
Nắng chợt buồn khi chiều thắp nến
cho hoàng hôn giăng mắc bên trời.
Thành phố vừa lên đèn đón tối
mà Thu c̣n vương vấn trên cành
Nửa ṿng quay! Nhớ sao quá đỗi
Đà Lạt, Em, ngày tháng xuân xanh!HUY VĂN