BÓNG XUÂN


Ngày tháng dần trôi, đời như giấc mộng
cho ḷng thêm man mác nhớ Xuân xưa
Ṿng thời gian ngỡ như đang lắng đọng
khi không gian chờ đón phút giao mùa.

Đổi cuộc sống an lành nơi viễn xứ
bằng tháng năm biền biệt chuyến ly hương
Cố ngăn ngọn trào ḷng trên dư lệ
mà vẫn cay khóe mắt giữa canh trường!

Mộng tương phùng gửi vào câu biệt khúc
Chếnh choáng hồn khi cạn kiệt mơ hoa
Xuân vời vợi một nỗi buồn rưng rức
Giấc năm canh mơ thấy bóng quê nhà.

Câu biệt hành hay tiếng Hời ai oán
khi ngày đêm luôn ṿ vơ trong ḷng?!
Hồn sông núi hay hương linh thấp thoáng
sao ngậm ngùi cả Trời Đất mênh mông!?

Giang đầu đă khói sương từ lâu lắm
Nhạt bến bờ, nhân ảnh cũng mông lung
Con nước đă trôi xa ngoài vạn dặm
mà Xuân ơi! Ai vẫn mộng t́nh chung?!

HUY VĂN