NHÌN BIỂN NHỚ NGƯỜI

Biển vắng! Chiều vàng đang nhạt nắng
Bước chân vô định thả bâng khuâng
Sóng vẫn rì rào câu điệp khúc
Nhặt, khoan, đều đặn...thật ân cần!

Muốn gửi gió, nhắn mây lời nhớ
Ngại trùng khơi tản lạc, tan mây
Quê hương đang mịt mù cách trở
Biết nơi đâu bờ bến sum vầy?!

Vốc nắm cát, tay mềm chợt ấm
như mới vừa nâng một góc đời
Sao mãi đắm chìm trong ảnh ảo
Vũng Tàu, Hè, Biển... quá xa xôi!?

Thì cũng vết chân in trên cát
Cũng hải âu lượn giữa trời mây
Biển, sóng nối trùng khơi hun hút
Bến bờ xa vọng tiếng nơi này.

Trầm ngâm ngắm bạc đầu sóng vỗ
Miên man hồn tan loãng vào mơ
Chiều tắt nắng cho trăng tư lự
Biển vô tư vỗ sóng tràn bờ.

Khúc phim chiếu chậm từ kỷ niệm
gợi nhớ hè xưa rộn tiếng cười
Bây giờ dưới ánh trăng biêng biếc
nhấp cà phê, nhìn biển...nhớ người.

HUY VĂN
Ocean City, MD 5/7/2020