Page 172 - DSST2020
P. 172
168
khách gặp người nhà. Dù rất nôn nóng nhưng trại, đến “nhà lô” lấy cuốc xẻng rồi cả đội
Vinh lại nhủ thầm chắc là Ngọc còn bận bịu kéo nhau đến cuốc khu đất đã được chỉ định.
gì đó chưa thể đi ngay được. Thật lòng, Vinh Tên đội trưởng phân chia khu vực cho từng
rất mong được gặp vợ và hai con nhiều hơn tổ, tổ chia lại “chỉ tiêu” cho từng người.
là là mong Ngọc sẽ mang tiếp tế cho chàng Thằng nào cuốc xong chỉ tiêu của mình thì
thực phẩm. Cái thời mà đêm đêm nằm trong có quyền đứng chống cuốc nghỉ mệt hoặc
phòng giam, bụng đói meo đói mốc, đầu óc cuốc giúp cho mấy anh già yếu khác. Vinh
lúc nào cũng nghĩ đến các món ăn, lúc nào để ý thấy khi chàng cuốc được nửa chỉ tiêu
cũng mơ tưởng được vợ con, anh chị, thân quy định cho buổi sáng thì lúc này chiếc xe
nhân đi từ Nam ra Bắc thăm nuôi, mang theo Lam đầu tiên chở thân nhân đi thăm tù chạy
hàng trăm ký lô thức ăn đó đã qua rồi. Bây vào nhà khách.
giờ, nhiều lúc nghĩ lại Vinh cũng thấy hổ
thẹn với chính mình. Hôm nay, đội của Vinh được tên cán bộ
quản giáo giao chỉ tiêu cuốc đất nhiều hơn,
Vào Nam, cuộc sống tù đày của Vinh phải nói là gấp đôi thường lệ. Hắn nói là đội
cũng như của mọi người, khác xa so với thời cần phải cuốc cho xong mấy thửa ruộng
gian còn ở ngoài Bắc. Không còn ai sợ đói quanh nhà khác trước cuối tuần để thứ Hai
nữa, cũng chẳng có người nào hàng đêm mơ tới là gieo bắp rồi. Hắn còn nói thêm năm nay
ước có được củ khoai, trái bắp, miếng bánh Trại không thuê được máy cày như các mùa
như lúc trước. Đời sống có vẻ dễ chịu hơn và trước nên công việc có phần vất vả. Vinh
Vinh chợt nhận ra rằng khi con người đã no đành phải đổ mồ hôi ra nhiều hơn. Mặt trời
đủ, sự đối xử và cung cách sống cũng có lên đã khá cao, Vinh thấy thấm mệt mà phần
phần khác đi, khác với những năm tháng đói đất của chàng phía trước còn quá rộng.Chàng
rét, khổ sở đến tận cùng đáy sâu của kiếp ngán ngẫm và tự nhiên thấy buồn bã, uất hận
người ở Lạng Sơn, Yên Bái, Hoàng Liên dâng lên khiến chàng quên bẵng đi cái thói
Sơn, Vĩnh Phú mà chàng đã trải qua. Ở quen quan sát những chiếc xe Lam chở thân
những nơi đó, Vinh đã chứng kiến biết bao nhân chạy vào. Lúc Vinh đứng chống cuốc
cảnh đau lòng do cái đói triền miên gây ra đã nghỉ mệt, nhìn về phiá nhà khách, chàng thấy
khiến cho một vài người bạn tù của chàng một bé gái khoảng chừng 8, 9 tuổi, mặc chiếc
hành xử không còn một chút gì gọi là tư cách áo đầm có sọc đang đứng nhìn bọn chàng
của con người. Vinh cũng tự hỏi liệu lương cuốc đất. Cô bé đứng cách Vinh không xa
tâm của họ có thức tỉnh không ? Chàng tin là lắm, chàng có thể nhìn rõ mặt. Vinh nhìn con
có bởi vì mọi người ai cũng đều có một căn bé không chớp mắt, tưởng tượng ra bé Mi Mi
bản đạo đức mà cái đạo đức cao nhất, hiện của chàng bay giờ cũng vào trạc tuổi con bé
diện rõ ràng nhất chính là tiếng nói của lương này. Con bé có nét mặt hao hao như tấm ảnh
tâm. của Mi Mi mà Ngọc đã gửi cho chàng trước
đây. Vinh nhìn nó một lúc rồi quay sang
Hàng ngày Vinh đi lao động với tâm trạng người bạn bên cạnh, nói :
chờ mong. 7 giờ sáng là đội chàng đã ra khỏi
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020