Page 170 - DSST2020
P. 170
166
Vinh trải qua và chịu đựng cảnh sống của trên quê hương “mưa nắng hai mùa” mà
một người tù khổ sai đúng nghiã nhất với chàng đã xa nó từ hơn 6 năm qua.
những nỗi nhớ nhung gia đình vợ con thê
thiết như thế, cùng với cái đói triền miên Lúc ngồi trên chiếc xe chạy ra khỏi cổng
ngày này sang ngày khác, giữa mùa Đông trại, không như một số bạn bè mong rời bỏ
lạnh cắt da hay mùa Hè nắng nóng điên cho nhan vùng đất lưu đày này, Vinh cố quay
người ở ngoài Bắc. Nhìn qua nhìn lại, bạn tù lại nhìn cái quang cảnh tổng quát, nơi chàng
cũng đã chết một số khá đông vì đói, vì ăn đã “cư ngụ” một thời gian khá dài trong cuộc
bậy trái cây độc trên núi, vì bệnh không có đời tù ở đây, cố ghi khắc thật sâu vào trí nhớ
thuốc men chữa trị...Đã 7 năm sống một cuộc từng bờ lạch, con đường, hàng cây, ngọn đồi
sống không phải của một con người, cùng trồng trà, căn nhà giam, bức tường màu vàng
cực khổ sở và thiếu thốn đến thế, Vinh vẫn bao quanh trại, sân cỏ mỗi sáng bọn chàng
còn sống được. Chàng bỗng tin rằng con tập họp để chờ đi lao động...Vinh nghĩ phải
người quả có số mệnh. Trong một cái thư của ghi nhớ tất cả những gì đã mang lại cho đời
người chú gửi thăm Vinh, ông an ủi chàng mình nỗi đớn đau và bất hạnh. Chàng không
rằng hãy tin là có số mệnh. Cái số mệnh của thể quên được bởi đó cũng là một thứ kỷ
Vinh sẽ không chết trẻ vì theo lời ông kể, hồi niệm đắng cay không dễ gì người ta có lại
nhỏ Vinh đã chết, gia đình đã mua sẵn áo được lần thứ hai trong đời. Khi nói ra với bạn
quan chờ bỏ vào đem chôn, thế mà không bè điều Vinh đã làm ấy, chúng nó bảo chàng
hiểu sao chàng sống lại.Vinh tin rằng mình là một thằng điên. Ai lại đi nhớ những nơi
sẽ sống cho đến ngày được trở về, gặp mặt chốn hãi hùng đó bao giờ ! Vinh không tin
vợ và hai con thân yêu. Đã 7 năm rồi, Vinh rằng chàng điên như bạn bè đã gán cho
chưa nhìn thấy được mặt con. Lần Ngọc ra nhưng chàng thấy càng ghi nhớ những ngày
Bắc thăm chàng, nàng đi có một mình không tháng ấy kỹ bao nhiêu thì chàng nhìn cuộc
dẫn được đứa nào theo nên chàng càng nhớ đời càng có ý nghiã bấy nhiêu. Một nơi chốn
chúng nó dữ dội, nhất là mỗi khi Tết đến. đã đi qua, một kỷ niệm đã mất theo với thời
gian, nhưng ta sẽ thấy hết tất cả ý nghiã của
* * * nó nếu trí óc còn nhớ lại được. Đáng thương
cho những ai cố quên đi những ngày tháng –
Một buổi sáng mùa Xuân 1982, Vinh hạnh phúc hay đau khổ- ấy của mình,(Vinh
cùng với tất cả bạn tù cùng trại tập họp ở giữa đáng thương hay người khác đáng thương ?)
sân cỏ nghe đọc tên những ai được chuyển
trại về Nam. Vinh có tên trong số 300 người Vinh cùng với đám tù chung trại, cứ hai
được chuyển trại. Vinh hiểu rằng vào Nam người một, bị còng tay vào nhau, được xe
thì cũng vẫn ở trong tù nhưng chàng biết chở ra ga Bình Lục để từ đấy chờ xe lửa đưa
chắc chắn rằng sẽ được gặp vợ con thường vào Nam. Dù bị còng tay, đi đứng và sinh
xuyên hơn. Vinh nôn nao mong cho mau đến hoạt khó khăn nhưng lòng Vinh rộn lên một
ngày được hít thở cái không khí quen thuộc niềm vui khó tả. Niềm vui được về Nam với
sự tưởng tượng đến giây phút được gặp lại
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020