Page 169 - DSST2020
P. 169
165
Đối với những thủ đoạn lừa lọc, gian xảo của “love”. Một tên Bộ Đội đọc chữ Love theo
Cộng Sản thì bọn chàng có vẻ là những con tiếng Việt là Lo Về. Hắn giảng cho anh bạn
nai vừa ngơ ngác lại vừa mù, không thể nào ấy một trận nên thân :
nhìn thấy ở bià rừng con hổ dữ đang rình
mồi. Và Vinh đã sống với cái triết lý mà - Anh kia đi cải tạo chưa chi mà đã đòi “lo
chàng đã đọc ở đâu đó từ ngày xưa là, trước về” rồi. Chưa về được đâu !
nỗi bất hạnh, người ta không có cách nào Cũng may cho anh bạn, nếu anh ta viết
khác hơn là phải chịu đựng nó. Vinh nhớ lại “love me” thì có lẽ chém chết tên Bộ Đội
một người bạn tù già nằm bên cạnh, từng cũng sẽ đọc ra thành “lo-về-mẹ” thôi ! Vinh
nếm mùi tù đày Cộng Sản ở trại Đầm Đùn mồ côi quá sớm, chàng không còn cha mẹ để
trước kia, đã tâm sự : mà nhớ mà thương cho nên có bao nhiêu tình
thương chàng dành hết cho vợ con, nhất là cô
- Tôi vào lính từ thời Tây, bị chúng bắt đưa
đi cải tạo ở trại Đầm Đùn hết mấy năm.Tôi bé Mi Mi của chàng. Tấm nylon màu xanh
có một kinh nghiệm là sau một năm bị giam, da trời và cái gối nhỏ của cô bé chàng mang
tôi không còn ý thức gì về thời gian nữa. theo ấy, Vinh giữ gìn như một bảo vật. Tấm
Mình đâu có biết được lúc nào thì chúng thả nylon được xử dụng lâu ngày đã rách nhiều
ra, vì thế ngày nào cũng như ngày nào. Cuối chỗ và cũng đã bạc màu. Còn cái gối thì lớp
cùng chúng ta sống trong trạng thái “lỳ” thôi vải may bên ngoài đã rách bươm. Cái gối quá
anh ạ. nhỏ và quá thấp, được cái gọn nhẹ nên chàng
dễ dàng mang đi mỗi lần có chuyển trại. Tối
Ông ta nói quá đúng. Vinh đã bắt đầu đến, Vinh kê thêm ở dưới gối một bộ quần
thấy mình lỳ ra rồi, hết mong ước và mơ áo cho đầu hơi cao một tí để dễ ngủ. Hàng
tưởng được về với gia đình trong một thời đêm gối đầu trên cái gối của con, Vinh nhớ
gian hạn định nào đó như những ngày đầu con đến quay quắt. Chàng hình dung ra cô bé
tiên chấp nhận cuộc sống cải tạo. Chưa bao đã lớn đến đâu rồi, đi đứng và ăn nói ra sao.
giờ trong đời, Vinh thèm được một ngày, Có hỏi Mẹ rằng Ba đang ở đâu không, tại sao
một giờ sống bên cạnh vợ con như lúc này. lại vắng nhà lâu thế. Vinh nhớ trước khi rời
Chàng hối tiếc tại sao mình không chịu đi khỏi nhà, chàng ôm con hôn và nựng nó rất
trình diện vào ngày cuối cùng để ở nhà với lâu.Vinh nhớ mùi thơm như sưã trên má của
vợ con thêm một ngày nữa. Vinh cố hình nó và chàng cố tìm cái mùi vị thân yêu đó
dung ra cuộc sống cuả gia đình nhưng chàng trên cái gối nhưng chàng không cảm thấy.
bất lực. Chàng chỉ có niềm thương, nỗi nhớ Vinh cũng nhớ lại, hồi cha chàng qua đời lúc
mỗi ngày mỗi chồng chất tăng dần theo ngày chàng mới được 5 tuổi, mỗi đêm chàng
tháng trong tù. Vinh đã biểu lộ tình thương thường hay úp đầu vào cái áo của ông để hít
của mình đối với vợ con bằng cách thêu tên hít cái mùi mồ hôi quen thuộc của ông.
những người thân yêu trên cái mũ rộng vành Không biết hai đứa con ở nhà có làm giống
do chàng tự may lấy. Một thằng bạn chàng như chàng ngày xưa để nhớ bố chúng nó
thì có vẻ “trí thức” hơn, bạ đâu cũng viết chữ không ?
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020