Page 177 - DSST2020
P. 177
173
Tôi nhìn anh Huấn, một thanh niên -Mầy ác thiệt, tao là đứa dốt biết nói
có vóc dáng cao gầy, mái tóc hớt ngắn, da gì, quảng cáo cái gì đây?
ngâm đen vì sương gió, đôi mắt gợn chút u - Mầy muốn nói gì cũng được mà, ví
buồn, trán rộng, mũi thẳng, cả người anh dụ như:
toát ra vẻ nghiêm chỉnh, đứng đắn, phong “ Tây Đô có bến Ninh Kiều
độ. Tôi nghĩ mình như em gái hai anh nên Có chàng ngư phủ chiều chiều thả câu…”.
dạn dĩ hỏi: Cả nhà cười vang vì câu thơ tếu của
-Anh Huấn thấy quê tụi em thế nào? Đan Thanh. Bữa cơm gia đình do mẹ Thanh
Ở đây cao lương mỹ vị thì không dám hứa nấu thật tuyệt, đầy đủ hương vị với cá tôm,
nhưng cơm gạo, cá tôm, rau quả thì bảo đảm rau củ của miền Tây. Tôi thấy anh Huấn ăn
anh tha hồ hưởng thụ. nhiều và rất tự nhiên khiến bác gái vui lắm.
Huấn cười rất tự nhiên: Anh nói:
-Cô vui tính quá. Đúng vậy đó cô, -Bác ơi, bữa cơm hôm nay làm con
mới ở đây có ba ngày mà tôi đã thấy mê rồi, cảm động quá. Con mồ côi cha mẹ sớm, nhờ
tôi thích tất cả từ phong cảnh, thức ăn, đời bạn của mẹ con nuôi dưỡng lớn khôn và cho
sống mộc mạc và sự chân thật, nhiệt tình của học hành nhưng con chỉ học đến hết Trung
người ở đây. Ước gì tôi được trở thành dân Học thì tình nguyện vào lính. Mấy năm nay
Cần Thơ nhỉ? ở ngoài đơn vị con ăn cơm lính, ngủ bờ nằm
Anh Tính chen vào: bụi phong trần quen rồi nên chưa được
-Chuyện đó dễ thôi. Mầy cưới một cô hưởng không khí gia đình ấm cúng như thế
ở đây là trở thành dân địa phương ngay. nầy . Cám ơn bác nhiều lắm.
Huấn lắc đầu: Mọi người tỏ vẻ ái ngại, thương cảm
-Không dễ đâu. Lính tráng tụi mình khi nghe anh nói, nhất là bác gái. Bác nhìn
lấy gì bảo đảm tương lai cho các cô? Các Huấn dịu dàng:
nàng chỉ muốn bác sĩ, kỹ sư thôi, vừa có tiền -Ồ, bác đâu biết cuộc đời con như
vừa khỏi lo có một ngày sẽ thành quả phụ. vậy, bác không nghe thằng Tính nói gì cả.
Tôi tỏ vẻ bất mãn: Anh Tính vội bào chữa:
-Mấy anh xem thường tụi em quá! -Con cũng không biết đâu. Ủa còn ba
Đan Thanh từ nhà sau chạy ra: mẹ mầy ở Sài Gòn là sao hả Huấn?
-Ủa Quỳnh Chi, mầy đến hồi nào? -Tao đã nói rồi, đó là ba mẹ nuôi thôi.
Sẵn đây ở lại ăn cơm với gia đình tao đi. Bác gái thở dài:
- Thôi nhà mầy có khách, để tao về. -Thì ra là vậy, nhưng dù gì thì cháu
Thanh phân trần: cũng vẫn còn có người quan tâm nuôi nấng
-Khách nầy cũng như người nhà mà, cháu, tuy không phải máu mủ tình thâm
đừng ngại. Anh Huấn sẽ còn ở lại chơi cho nhưng cũng là cha mẹ. Từ nay cháu cứ về
đến hết phép. À, mầy quảng cáo cho ảnh đây nếu có dịp. Bác luôn mở rộng cửa để
biết về Tây Đô của mình đi. đón cháu, gia đình bác sẽ xem cháu là người
Tôi mở to mắt nhìn Thanh: nhà, cháu đừng ngại.
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020