Page 167 - DSST2020
P. 167
163
cũng là xa nhà cả nhưng tâm trạng sẽ khác đi tử thủ đánh đến cùng rồi ngó trước dòm sau
và nỗi nhớ vợ con sẽ rất mãnh liệt. Bé Mi Mi dọt lẹ hơn ai hết, bỏ lại đàng sau cái đám tàn
mới biết đi chập chững, bi bô vài tiếng ba ba, quân, mặc xác chúng mày đối phó với địch
mẹ mẹ gì đó còn rất ngọng nghịu. hay chết cho cái đất nước đã nát như tương
vào những giây phút cuối cùng ấy ?
Vinh còn nhớ ngày tờ Sàigòn Giải Phóng
đăng cái thông cáo kêu gọi những viên chức Từ ngày buông súng đến ngày vào tù,
của chính phủ Sàigòn đi trình diện học tập thời gian hơn một tháng. Đó là khoảng thời
cải tạo, ở mục xã luận của tờ báo có đăng bài gian dài nhất, lâu nhất mà Vinh được sống
viết với lời lẽ vô cùng sắt máu về vấn đề này. bên cạnh vợ con nhưng lại là những ngày
Nếu chàng nhớ không lầm, bài báo được ký tháng đau khổ nhất, tủi nhục nhất . Nỗi đau
dưới tên Thành Tín (?) có đoạn như sau bủa chụp xuống bất ngờ quá, nhanh chóng
:”Bọn chúng là những con thú chứ không quá, sửng sốt quá tưởng chừng như không
phải con người. Chúng ta phải biến chúng từ phải là có thật và đã xảy ra. Nỗi đau làm cho
thú trở nên thành người...” (Xin ghi lại ở đây người ta phải chết đứng. Vinh chẳng tha thiết
cho những ai đã quên hay cố tình quên thì bất cứ điều gì và nhiều lần chàng tự hỏi mình
hãy nhớ lấy). Còn ai là thú, ai là người thì có còn là con người của ngày hôm qua, hôm
trong 20 năm qua, lịch sử đã chứng tỏ điều kia nữa không ? Sao tự dưng đời mình lại
ấy khá rõ ràng : Nếu không phải là thú, loài thay đổi như thế này nhỉ ? Trước kia, chàng
thú dữ vô cùng độc ác thì dân chúng miền ao ước được về nhà ở với vợ con dăm bữa,
Nam đâu có từ bỏ mồ mả, tổ tiên, ông bà để nửa tháng để thực hiện nhiều dự định như
ra đi trên những chiếc thuyền con mong đưa gia đình đi Nhatrang hay Đàlạt...mà
manh giữa biển khơi mênh mông, bất chấp không sao thực hiện được, còn bây giờ đã ở
sóng gió, đói khát, hải tặc và mọi hiểm nguy nhà trên một tháng rồi nhưng Vinh không
khác?). Khi đọc đoạn ấy, Vinh đã đau đớn còn lòng dạ nào có thể làm được điều gì cả.
đến tận cùng mà trong đời chàng chưa lần Hơn một tháng, kể từ ngày chiếm được miền
nào trải qua nỗi đau đến như thế. Nhưng có Nam, kẻ thù đã im lặng, không đả động gì
đau đớn, có nhục nhã cách nào đi nữa thì đến đám người bại trận đang hiện diện sờ sờ
cũng phải “khăn gói quả muớp” mà đi trình ra đó, gây cho họ cái cảm tưởng an toàn
diện cải tạo thôi nếu không đủ can đảm làm nhưng Vinh hiểu rằng nó như một thanh
một hành động anh hùng như một vài người gươm treo lơ lững trên đầu.
mà Vinh nghe tin là đã tự huỷ hoại thân
mình. Quả thật, lúc ấy Vinh cũng có mang Còn Ngọc, là một cán sự điều dưỡng,
cái tâm trạng là mình hèn thật, quá hèn không theo thông cáo của bệnh viện Chợ Rẫy, nơi
dám tự bắn vào đầu, nhưng nhìn chung nàng làm việc, nàng vẫn phải vào nhiệm sở
quanh bạn bè chàng còn đầy ra đấy, có thằng tiếp tục làm việc như trước. Một buổi chiều
nào “tự giết” hắn đâu. Vinh nghĩ bụng, mà đi làm về, Ngọc nói với chồng : - Em không
tại sao mình phải chết chứ ? Chết cho ai ? nghĩ họ để yên cho các anh lâu nữa đâu. Nay
Chết cho mấy ông Tướng mồm vẫn bảo phải mai gì anh cũng phải đi “học tập” thôi. Ở chỗ
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020