Page 183 - DSST2020
P. 183
179
đi một mối tình đang nồng thắm, mối tình vẫn nặng trĩu xót xa, cay đắng. Tôi nói với
mà anh nâng niu trân quý nhất đời anh. anh:
Những ngày Huấn ở lại nhà tôi được -Anh à, anh có thể hứa với em một
ba mẹ và anh em tôi tiếp đãi ân cần, niềm việc không?
nở, chỉ có tôi cố tránh mặt Huấn. Có lẽ mọi -Việc gì đó em?
người đã nhận ra điều đó nhưng không ai -Anh hứa…đừng vội yêu hay cưới
biết tại sao tôi lại làm thế. Một đêm kia một cô gái khác, em không thể chịu đựng
không chịu đựng được nỗi đau khổ trong nỗi cảnh đó đâu. Hãy cho em một chút thời
lòng tôi hẹn Huấn ra ngoài để nói chuyện. gian để điều chỉnh lại tình cảm của mình,
Tôi đưa anh đến một công viên vắng vẻ bên cho em lấy lại sự bình thản của tâm hồn.
bờ sông để không ai nhìn thấy. Tôi đã khóc Huấn gật đầu:
bên Huấn rất nhiều, anh cũng đau buồn -Dĩ nhiên là anh hứa với em rồi. Làm
không kém. Những ngày qua chúng tôi cố sao anh có thể yêu thương ai trong khi em
tránh mặt nhau vì trong lòng cả hai đều đớn đau khổ như vậy chứ! Em yên tâm, anh sẽ
đau, tan nát. Huấn lấy khăn lau nươc mắt không cưới vợ trước khi em lấy chồng.
cho tôi và an ủi: -Em sẽ không lấy chồng đâu.
-Thôi em à, số phận đã an bài như Ánh mắt u buồn của Huấn nhìn ra
vậy chúng ta phải đành chấp nhận. Lần đầu ngoài kia, dòng sông dưới cầu Nhị Kiều âm
tiên anh tha thiết yêu một người con gái, anh thầm chảy trong bóng đêm xuôi về một nơi
đã nghĩ đến chuyện gầy dựng tương lai, anh nào xa xăm lắm, vài chiếc thuyền con trôi
xây đắp bao mộng đẹp. Anh đã tìm được lững lờ theo con nước, mờ nhạt dưới bóng
niềm vui, tìm được ý sống, anh nghĩ mình trăng khuya.Tiếng mái chèo chậm rãi khua
sẽ được hạnh phúc nhưng trái ngang từ đâu nhẹ vào mặt nước tạo nên một thứ âm thanh
chợt phủ xuống đầu hai đứa. Anh đau khổ huyền hoặc, liêu trai như tiếng những giọt
vô cùng, oán trách trời cao quá bất công với nước mắt rơi trong đêm tiễn đưa buồn của
anh, suốt đời anh gặp toàn đắng cay, bất nàng thục nữ. Giọng anh nhẹ như hơi thở:
hạnh. Anh biết em cũng không khác gì anh, -Rồi thời gian sẽ giúp em quên. Anh
nhưng anh không biết dùng lời gì để an ủi mong em sớm tìm được hạnh phúc.
em trong lúc nầy. Chuyện đó có thể được sao anh? Giờ
-Em đau đớn lắm anh biết không, em đây tim em còn rỉ máu, em chỉ muốn anh
không dám tin đó là sự thật. Làm sao em có mãi thuộc về em dù với hình thức nào:
thể chịu đựng được khi người mình thương người yêu hay anh họ.
yêu, kỳ vọng một ngày mai tươi đẹp nay Huấn đưa tay vỗ đầu tôi:
bỗng nhiên trở thành anh họ của mình, cùng -Được rồi, ngoan đi cô bé. Anh sẽ
huyết thống với mình, chúng ta đâu thể bỏ mãi là anh của em.
đi “luân thường đạo lý” phải không anh? Tôi thấy vơi được phần nào phiền
Huấn dỗ dành tôi thật nhiều nhưng lòng tôi muộn, tâm tư bớt đi một chút xót đau, ray
rứt. Tôi ngước nhìn lên, vầng trăng khuya
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020