Page 184 - DSST2020
P. 184
180
vẫn lẻ loi cô độc ở một góc trời. Đó là anh thấy hạnh phúc thật sự. Ngày đó anh sẽ về
phải không Huấn? Anh mãi cô đơn thế sao? để chúc mừng em…”
Tôi nói với Huấn: Tôi buông rơi tờ giấy và lẩm bẩm:
-Anh biết không, em đã từng ví anh -Không đâu, vầng trăng ấy đã đi rồi,
như vầng trăng khuya. Em tự hứa với lòng đã mờ khuất cuối chân trời, không còn nữa.
sẽ giúp anh không còn cô đơn, yếu ớt, nhạt Vĩnh biệt anh, Huấn ơi!
mờ, nằm bơ vơ ở khoảng trời xa xa đó nữa. Từ đó Huấn không có tin tức, thư từ gì cho
Nhưng bây giờ em đành bất lực rồi, anh vẫn tôi cả. Tôi có muốn kêu gào, than khóc cũng
như vầng trăng kia, không có gì thay đổi. không ai quan tâm, không ai hiểu được niềm
- Không đâu, anh đã thay đổi rồi, anh u ẩn trong tôi.
đã có được đại gia đình, anh đã có tổ tiên, Hai năm trời tôi mang nỗi buồn thầm
có cội nguồn. lặng, bao nhiêu mùa trăng qua rồi mà người
-Anh nói không sai, ít ra anh còn đi vẫn biền biệt ở phương nào, tôi khắc
được niềm an ủi nho nhỏ đó. Nhưng có điều khoải chờ mong, tôi ngóng tin mòn mỏi.
đáng buồn là…chúng ta sẽ mất nhau từ đây. Một ngày kia tôi được tin anh từ bác Ba, bác
Huấn thở dài yên lặng thật lâu… rồi Ba đã nhận xác anh ở Bệnh Viện 3 Dã
anh nắm tay tôi đứng lên, chầm chậm bước Chiến- Mỹ Tho. Anh bị thương nặng trong
đi. Đêm buồn hoang vắng cô liêu, đường về cuộc hành quân ở Đồng Tháp Mười, được
hun hút thênh thang, gió rì rào như nỉ non đưa về bịnh viện ở Mỹ Tho và trút hơi thở
than khóc, như nuối tiếc cho một cuộc tình cuối cùng nơi đó. Thì ra anh đã để địa chỉ
ngang trái, bẽ bàng.Trên cao vầng trăng liên lạc với gia đình bác Ba, chứng tỏ anh
khuya vẫn đồng hành, vẫn soi sáng, vẫn theo vẫn muốn là người của gia tộc tôi, là anh của
dõi chúng tôi qua từng bước chân rã rời, tôi. Bác Ba và ba tôi không an táng anh trên
tuyệt vọng. Tôi mong đêm nay sẽ dài vô tận, vùng đất quê nội mà lại đưa anh nằm trong
mong trời đừng mau sáng để tôi còn được Nghĩa Trang Quân Đội- Cần Thơ, bác Ba
gần anh thêm chút nữa vì mai đây…Ôi! Ai cho là để anh nằm chung với anh em cùng
biết được ngày mai! chiến tuyến anh sẽ thấy ấm cúng hơn. Một
Hôm sau khi tôi thức dậy thì Huấn chiếc quan tài phủ lá Quốc Kỳ với vòng hoa
đã đi rồi, đi không một lời từ giã. Tôi giận buồn lặng lẽ đưa anh đến tận ngút ngàn xa,
anh quá vô tâm, hờ hững, nhưng mẹ tôi bảo hai hàng lính âm thầm tiễn biệt đồng đội,
anh có để lại cho tôi mấy dòng chữ: những phát súng rền vang đưa người chiến
sĩ anh hùng giã từ cuộc chiến lần cuối… Tôi
“ Quỳnh Chi, không còn biết được cảm giác của mình ra
Tạm biệt em anh đi, đi khi trời chưa sáng sao lúc đó. Buồn bã kia nối tiếp đớn đau nầy
tỏ, khi vầng trăng khuya còn lơ lững giữa làm tôi không còn nước mắt để khóc cho
khung trời, vầng trăng kỷ niệm của anh em một cuộc chia ly vĩnh viễn, tôi chỉ biết rằng
mình. Anh hy vọng nó sẽ theo dõi và soi tôi sẽ không còn ai để chờ, để đợi, để hy
sáng đường em đi cho tới khi nào em tìm vọng một ngày ai kia trở lại. Như ý nguyện
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020