T́nh nghĩa của một người anh

Viết tặng Ḱnh Ngư Trần Kim Tài

Cơn mưa vẫn dai-dẳng từ chiều hôm trước. Bầu trời Seattle sũng nước, gió rét lạnh căm. Nh́n qua khung cửa sổ, tôi tự hỏi : “Không biết sáng nay, thứ bảy ngày 6 tháng 11 năm 2010, Trần Kim Tài có đủ sức để ngồi xe vượt đường xa cả 200 miles xuống thăm 2 người đàn em trong cơn bệnh ngặt dưới Vancouver/WA và Portland/OR ?”.

Trước tang-lễ cố Thiếu Tá Trương Công Thuận, anh Tài nói với tôi :

- “Lo xong việc này, anh nghỉ 1 tuần lấy lại sức, rồi ráng lái xe đưa tôi xuống thăm em Ngô Minh Ngọc và em Nguyễn Văn Loan nhé!”

Tôi gật đầu nhận lời, dù rằng tôi cũng chẳng khỏe ǵ, v́ nhớ lại chính tôi gợi ư trước đây. Tài buồn, hơn 2 năm nay bị cơn stroke quật ngă, Tài đi đứng khó-khăn, nhưng t́nh cảm dành cho anh em luôn đầy-ắp trong trái tim mang gịng máu TQLC.

Nghe tin Nguyễn Văn Loan đau nặng, đến nỗi phải có người d́u, phải ḅ lên cầu thang trong nhà, biếng lười ăn-uống, sức-khỏe hao-ṃn. Rồi tiếp đến tin Ngô Minh Ngọc đột nhiên ngă bệnh, phải cấp-cứu và giải-phẩu sọ năo tại bệnh viện Mother Joseph tại thành-phốVancouver khiến Tài lo-lắng buồn-phiền. Anh ấy ước-ao có người lái xe đưa giúp anh đi thăm ngay 2 người em, mà anh hằng thương mến. Anh biết không thể nhờ được ai, mọi người đều bận-bịu với công việc làm, với gia-đ́nh vợ ốm con đau….Anh Tài cũng hiểu tôi đang tất-bật lo nhiều việc từ khi anh Trương Công Thuận lâm bệnh nặng, nên anh chẳng mở lời nhắc lại, chờ cho tôi lên tiếng trước.

Tôi điện thoại hỏi :

- “ Mấy giờ th́ chị đưa anh đến nhà tôi để cùng đi ?”.

- “ Đang trên đường xuống, chừng 20 phút nữa sẽ đến, anh Tài trả lời.

9 giờ 15 phút sáng , đi trong cơn mưa phùn rả-rích, chúng tôi vượt đường xa . Phái đoàn gồm anh chị Tài, có con trai đi theo nâng đỡ khi cần và vợ chồng tôi. Tài ngồi trước, kể chuyện đời giúp cho tôi không buồn ngủ để tỉnh-táo lái xe. Chúng tôi đến Vancouver/WA lúc giữa trưa. Xe quẹo vào bệnh-viện, tôi liên-lạc và biết anh chị Nguyễn Đức Hùng từ Salem/OR c̣n chừng 20 phút nữa sẽ có mặt. Mọi người lần lượt từng cặp vợ chồng vào thăm Ngô Minh Ngọc trong pḥng chăm-sóc đặc-biệt. Ưu-tiên anh chị Tài vào trước. Ngọc vui mừng sung-sướng khi người đại đội trưởng ngày nào và người anh từ ngày định-cư tại Hoa Kỳ luôn thương-yêu, lo-lắng cho đứa em ḿnh. Lát sau, đến phiên vợ chồng tôi được phép vào thăm. Mỗi lần vào pḥng bệnh nhân, y-tá trực yêu-cầu 2 người một lượt. Ngọc nhận ra tôi ngay. Nắm tay Ngọc, tôi muốn truyền sang em t́nh thương mến. Mới vài tháng trước, trong dịp hội-ngộ tại tư-gia Trần Kim Tài ; Ngọc khỏe-mạnh, trẻ-trung, yêu đời. Giờ đây mặt sưng húp, đầu vẫn hằn lên những vết mổ chưa lành. Mắt bên phải nhắm lại v́ ảnh-hưởng. Người giây nhợ nối với máy móc, phải tiếp-tục gắn máy trợ hít thở. Tuy ngồi được, cơn nguy-hiểm đă qua, nhưng c̣n phải điều-trị lâu. Bà xă Ngọc vất-vả thâu đêm suốt sáng từ ngày Ngọc vào bệnh-viện. Mới sáng nay chạy vội về qua nhà. Cơ-sở thương-mại giao khoán cho thợ. T́nh yêu những người vợ của TQLC thật đẹp. Xin được nói lời khâm-phục tất cả các bà.

Sau khi tṛ chuyện và an-ủi, khích-lệ Ngọc. Chúng tôi xin phép đi ra, để vợ chồng Đức Hùng và bà xă của Ngọc được vào pḥng thăm Ngọc. Khách th́ mỗi lần chỉ có 2 người, nhưng vợ của bệnh nhân có quyền ra vào bất-cứ lúc nào. Bạn với nhau, nên Hùng đem theo tấm h́nh chụp vợ chồng Ngọc nhân ngày kỷ niệm sinh nhật Binh Chủng vào năm ngoái tại tư-gia MX Nguyễn Hoàng Kiệt, Hội trưởng Hội TQLC/Oregon để làm quà với Ngọc, lên tinh-thần người bạn. Hai anh em nói chuyện thật lâu. Chúng tôi chờ nơi pḥng khách. Hơn 1 giờ trưa mọi người bước ra. Bà xă Ngọc và vợ chồng Đức Hùng cùng mời phái đoàn Seattle dùng bữa trưa tại một nhà hàng tại Vancouver.

Trong khi chờ đợi, tôi hội ư với Tài và liên lạc với Đỗ Hữu Châu để nhờ gọi Loan. Từ khi lâm trọng bệnh, Loan hạn-chế việc liên-lạc với mọi người v́ cần thời-gian nghỉ-ngơi dưỡng sức, hy-vọng Châu gọi được Loan, v́ hai anh em này thường xuyên gặp và giúp đỡ lẫn nhau. Đúng như dự-đoán, đă có trả lời từ Đỗ Hữu Châu :

- “ Loan đang ở nhà, sẵn-sàng mời đón các anh chị đến thăm !”

Chúng tôi rời nhà hàng lúc 3 giờ kém 15 phút chiều, lái xe thêm 1 giờ đồng hồ, đến thăm Loan tại tư-gia . Nh́n Loan tiều-tụy, gương mặt hốc-hác do cơn bệnh hành-hạ, mọi người đều quặn-thắt ruột gan. Mới ngày nào Loan là người thật nhiệt-t́nh, nhiều khả-năng, hết ḷng lo công-việc duy-tŕ sinh-hoạt Hội TQLC tại Oregon với nhiệm-vụ Hội Trưởng. Thêm vào đó, Loan c̣n lập Pal Talk để kêu gọi sự yểm trợ anh em Thương Phế Binh nơi quê nhà.
Dáng dấp khỏe mạnh, trẻ trung so với lớp tuổi chúng tôi. Tính t́nh hiền-ḥa, vui-vẻ với mọi người, thế mà giờ đây gầy-g̣, ốm yếu.
Chúng tôi cầm tay Nguyễn Văn Loan, muốn nói với Loan những điều an-ủi, nhưng sao cứ măi nghẹn lời. Anh Tài chỉ nói được:

- “ Em giữ-ǵn sức-khỏe”.

Thăm hỏi với ước mong Loan và Ngọc lên tinh-thần trong lúc đang trị bệnh. Chúng tôi cầu-nguyện Ơn Trên ban cho 2 em lấy lại sức khỏe như xưa.
Bịn-rịn măi cũng tới lúc phải chia tay. Ngoài trời mưa nặng hạt hơn, mới 4 giờ rưỡi chiều mà tưởng chừng sắp tối. Chúng tôi bắt tay từ-giă Loan, ra xe chuẩn-bị trở lại Seattle. Vợ chồng Đức Hùng lái xe chạy trước, hướng dẫn chúng tôi ra đến US 26 East, c̣n Hùng vào US 26 West trên đường về Salem. Cẩn thận nên Hùng tiếp-tục điện thoại dặn ḍ chúng tôi rằng khi nào bắt đầu gặp I 5 North th́ gọi cho Hùng yên tâm.

Đă làm theo những ǵ Hùng nói. Quăng đường dài hơn 200 miles trong mưa tầm-tă, quạt nước và defrost mở tối-đa, mà tầm nh́n vẫn giới hạn. Tài phải quan-sát phụ với tôi, thêm bà xă tôi cũng nhắc chừng.Sau 3 tiếng rưỡi lái xe. Phái đoàn về đến nhà chúng tôi trước.

Trao tay lái trả lại cho chị Tài tiếp-tục quăng đường ngắn từ Kent/WA về Seattle. Chúng tôi chúc Tài khỏe sau một ngày dài mỏi-mệt. Cám ơn chị Tài và cháu trai, con của anh chị. Vừa bước vào nhà, điện thoại reo lên, à Đức Hùng gọi đúng lúc, hay Hùng dự đoán đúng giờ ? Báo rằng chúng tôi đă về đến nhà an-toàn. Vợ chồng Hùng vui và nói yên-tâm. Hẹn nhau dịp khác xuống khu-vực phía Nam, phái đoàn Seattle sẽ lưu lại lâu hơn. Lúc năy , ngồi trên xe Tài bảo:“ Lần sau xuống đó, phải ghé thăm Ngô Kim Anh, Nguyễn Bác Ái, Đỗ Hữu Châu, Đức Hùng, Ngô Minh Ngọc, Nguyễn Văn Loan, Mười “đầu bạc” và anh chị em khác nữa; ít ra chúng ḿnh cũng phải ở dưới Oregon và Vancouver cả tuần mới đủ thời-giờ.
Tôi thầm nghĩ : “T́nh anh em vẫn đẹp, dù rằng đôi lúc cũng có người chẳng ra chi, nhưng cứ tưởng ḿnh ra chi, nên t́nh anh em vẩn đục”. Hăy sống v́ người khác như Trần Kim Tài và Nguyễn Đức Hùng đă và đang thực-hiện. Mong lắm thay !

Thành phố mưa bay vùng Tây Bắc.
Phúc Yên