Page 226 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 226
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
thấy mình nằm trên giường bệnh viện, toàn quê trong khi bà cũng không biết được con trai
thân những dây cùng nhợ! Mờ mờ nhìn qua mẹ đang chín từng khúc ruột. Tôi lẳng lặng cầm
lớp băng quấn đầu, tôi nhận ra bu tôi đang lấy túi xách lên đường, không lời chào từ giã mẹ
tay cạy những vết máu, vết sình đã khô trên già đang ngồi tựa lưng vào vách mà mắt nhìn
mặt tôi, tôi mấp máy đôi môi, gọi qua hơi thở theo gót chân con.
của bình dưỡng khí: “Cải tạo” tới năm thứ chín thì tôi hay
- “Mẹ”. nằm mơ thấy mẹ, linh tính cho biết có điều
Tiếng “Mẹ” dễ gọi dễ thương là thế nên chẳng lành, tôi hỏi người nhà mỗi khi đến thăm
tôi quen với chữ “Mẹ” từ đó. nuôi thì được biết mẹ tôi vẫn bình thường.
Tôị bị trọng thương, bị loại khỏi vòng Nhưng sao vẫn thấy mẹ trong giấc mơ, tôi đem
chiến, là lúc mẹ tôi bớt được một phần lo âu, chuyện hỏi lại thì lúc đó vợ tôi đành lôi trong
thấy tôi lê lết với đôi nạng gỗ kẹp nách quanh túi xách ra một xấp hình đám tang mẹ tôi mà
quẩn xó nhà thì mẹ tôi cười nói: vợ tôi đem theo những lần trước nhưng vẫn
- Con cứ như thế này thì mẹ đỡ lo. dấu kín. Tôi không còn nước mắt để khóc mẹ vì
Chưa trả hết nợ nước nên tôi được tôi đã không chào mẹ khi ra đi, không biết rằng
hạnh phúc quanh quẩn một thời gian bên bà đó là lúc chào lời vĩnh biệt, không biết ai vĩnh
mẹ già nhà quê, bà mẹ không biết viết, không biệt ai. Mẹ tôi khóc vì các con phải đi xa khi đất
biết đọc mà chỉ biết khóc vì con. Thế rồi đất nước đã thái bình khiến mẹ tôi mù lòa. Mẹ tôi
bằng dậy sóng, các bà mẹ lại tiếp tục vất vả vì ra đi vĩnh viễn khi tôi chưa quay về!
các con, lần sau cùng tôi nghe mẹ khóc là khi “Lòng mẹ thương con như biển Thái
tôi cáu kỉnh nhìn mẹ rồi tôi vất đôi dép cao su Bình dạt dào”, lòng mẹ như bị dao chém mỗi
làm bằng vỏ xe hơi mà cụ đã len lén để vào túi khi nghe tin con “thắng trận” trở về, “trở về
xách cho tôi lên đường “học tập vinh quang”. trên đôi nạng gỗ, trở về hòm gỗ cài hoa”! Lời
Sau ngày 30/4/75, ba anh em trai tôi nào nói cho đủ, viết cho hết trong vài trang
cùng hai người anh rể đều lên đường để giấy tình thương bao la của Mẹ. Những bà mẹ,
“được” cải tạo làm con người! Chẳng cần nói dù quê hay thành phố, dù bên này hay bên kia
thêm thì ai cũng biết một bà mẹ già trong hoàn đều là Mẹ Việt Nam. Mẹ VN thì lúc nào cũng
cảnh ấy thì “có vui bao giờ”. Nghe hàng xóm xì vui và khổ đau theo đời sống thăng trầm của
xào bán tán, mẹ tôi thật thà đi mua quần áo các con, không vui khi các con không vui với
đen và dép râu cho các con để sớm được về nhau. Khổ đau biết bao những bà mẹ của các
đoàn tụ! anh lính chiến luôn canh cánh bên lòng, lo sợ
Quá khứ đời tôi lính chiến đã khiến mẹ phải rên rỉ câu:
lo âu sợ hãi nhưng chưa lần nào tôi hỗn với mẹ -“Lá vàng còn ở trên cây, lá xanh rụng
như lần này, tôi lôi đôi dép cao su và bộ quần xuống trời hay chăng trời!”
áo đen ra khỏi túi xách và quăng nó vào góc Những ai còn mẹ, dù trong hoàn cảnh
nhà. Mẹ tôi nhìn sững tôi và chắc bà tự hỏi tại nào đi nữa thì xin chớ có cử chỉ đáng trách như
sao con lại vất những thứ cần thiết ấy, nó sẽ tôi đã phạm đối với “Bà Mẹ Quê” để khỏi phải
giúp con để sớm được về với mẹ. Làm sao tôi ân hận khôn nguôi./.
hiểu được tình thương mênh mông của bà mẹ Captovan
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 224