Page 223 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 223
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
và tiếng chuông nhà thờ “bính-boong” lúc 5 giờ -Đói hả? Ngồi xuống đây sưởi cho ấm
sáng là đã phải dậy để chuẩn bị ra đồng. rồi bu nướng cho con củ khoai.
Riêng mình tôi biết bu tôi khóc, tôi Bếp nhà quê đun bằng rơm rạ nên có
chẳng nói cho ai hay, nhưng tiếng khóc của mẹ tiếng nổ lép-bép làm bắn ra những tia lửa nhỏ
xoáy vào đầu tuổi thơ khiến tôi cứ đứng sau hè tựa pháo bông, kéo theo tro bụi phủ lên người
nhìn bu tôi rũ xuống như tàu lá chuối héo, nghe ngồi nấu. Bu tôi đứng dậy khẽ phủi tro tàn trên
bà nấc nghẹn mà ứa nước mắt theo. Nhiều khi khăn tang trắng rồi lấy củ khoai lang ở cái
tôi thấy bà vịn cành chè rồi sức nặng của khổ thúng treo sau lưng vùi vào đám tro giữa ba
đau kéo cành chè gãy xuống. Một chiều tối, tôi “ông đầu rau”.
nghe tiếng nói bên kia vườn, cách bụi tre, vẳng Có thể nhiều người không biết “khoai
sang: nướng vùi bếp tro” là gì, mùi vị nó ra sao, ngay
-Mẹ Quán sao cứ khóc mãi thế! Hãy để cả con cháu nội ngoại của bu tôi hiện nay đang
cho Quán nó yên nghỉ. sinh sống trên đất Mỹ cũng không biết. Nhưng
Đó là tiếng của cụ Dưỡng, tức chú ruột với tôi, củ khoai lang vùi bếp tro mà bu tôi
của thầy tôi, chắc cụ cũng sót ruột vì tiếng khóc “ban” cho tôi không có gì so sánh được. Người
mỗi chiều tối ngoài góc vườn. Bu tôi là cháu ta thường dùng chữ “ban” để nói về những
dâu nên phải vâng lời chú chồng, từ đó bu tôi “hồng ân” mà Thượng Đế, Chúa, Phật ban cho
không đứng khóc ngoài góc vườn nữa. Nhưng con chiên, phật tử, nhưng bu tôi đã “ban” cho
nỗi sầu vì nấm mồ chôn chồng chưa xanh cỏ thì tôi củ khoai nướng vùi bếp tro giữa đêm Đông
làm sao vơi nên nước mắt tiếp tục rơi cùng giá lạnh mà xung quanh bếp chỉ có rơm rạ, tro
những tiếng nấc nghẹn trong góc bếp, giữa bụi, bóng tối và tình mẹ con.
đêm khuya. Bà mẹ khều củ khoai trong đám tro ra,
Mùa Đông tháng giá, tiết trời khá lạnh ở vò nắm rơm chà lên vỏ ngoài cho sạch chỗ cháy
vùng quê miền Bắc trong căn nhà lá vách phên đen rồi đưa cho con:
nên có nhiều khe hở để gió lùa vào. Anh em tôi -Khoai còn nóng lắm, con ăn từ từ.
nằm ổ rơm, đắp chiếu, kín đầu thì hở đuôi và Đúng rồi, khoai nướng thơm và ngon
ngược lại kín chân thì thò đầu, cái lạnh đêm ngọt với trẻ em miền quê, nếu em đói mà vội
khuya lại thêm cái dạ trống, đúng với câu ăn đến nỗi quên cả bóc vỏ thì sẽ bị nóng phải
“bụng đói cật rét” nên giấc ngủ chập chờn. Nửa hả miệng ra, ngửa mặt lên mà thổi “phù-phù”,
đêm về sáng, khi gà vừa gáy, tôi thức giấc, thấy ăn vụng mà nuốt vội miếng khoai lang dễ bị
ánh lửa từ nhà bếp hắt lên, tôi bò dậy và mon nghẹn. Bụng đói, cật rét mà hai tay nắm củ
men tới gần để sưởi cho ấm thì thấy bu tôi ngồi khoai nướng nóng thì thích lắm, nhưng không
nấu cám heo, một tay cầm que, tay kia nắm mớ hiểu sao cái tật tham ăn hằng ngày của tôi biến
rơm đẩy vào tiếp cho lửa cháy, bóng mẹ tôi in đi đâu mất, tôi cũng chẳng hiểu chữ “hiếu” là
lên vách, ngả nghiêng theo ánh lửa bập bùng. gì, nhưng vẫn cứ bẻ củ khoai ra làm hai, đưa bu
Đêm khuya, thấy con thức dậy bò xuống bếp tôi một nửa mà không nói một lời nào cả. Biết
thì bà mẹ biết con đang thiếu cái gì. Vừa trông nói gì hơn, và dù văn hay chữ tốt thì trong hoàn
thấy tôi, bà vội kéo vạt áo lau nước mắt, rồi cảnh ấy, ngàn vạn lời nói cũng không đủ. Tôi
nói: đưa nửa củ khoai cho bu tôi chỉ vì tôi thấy bu
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 221