Page 222 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 222
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
BAØ MEÏ QUEÂ
Captovan
Có nhiều cách gọi về song thân tùy theo tên thầy tôi trong tiếng nấc, sau khi đã chôn cất
địa phương, nhưng ở quê tôi, một vùng thuộc thầy tôi xong.
tỉnh Kiến An, Hải Phòng thì con gọi bố mẹ là Bu tôi cả ngày phải chân lấm tay bùn với
thầy bu, vì thế tôi xin giữ hai danh từ này cho ruộng lúa vườn rau, mỗi buổi chiều về, sau khi
bài viết về mẹ tôi, một bà mẹ quê. thổi cơm cho con, nấu cám cho lợn (heo) xong
Thầy tôi qua đời ngày 15 Tháng Giêng thì mặt trời đã lặn, giữa lúc tranh tối tranh sáng
năm 1947, hưởng dương 41 tuổi. Ông cụ mất ấy, bà lẳng lặng ra góc vườn, lúc thì ngồi ngắt
đi khoảng sau hai tháng bị bệnh mà thuở ấy đọt khoai lang, khi thì đứng hái lá chè mà thút
người vùng quê chỉ biết gọi là bệnh “thương thít khóc trong khi các con không hay biết.
hàn”(?). Những ngày thầy tôi lâm trọng bệnh Một buổi chiều tối, khi chim đã về tổ,
và khi các con tiễn chân ông cụ ra cánh đồng tôi leo lên cây cau góc vườn để bắt ổ chim sáo
thì nay tôi không còn nhớ gì nữa. Kỷ niệm duy đen khi nghe chim con “chíp chíp” mà tôi đã
nhất còn sót lại trong đầu tôi là khi ông cụ tháo rình từ lâu, tôi thất kinh suýt rơi xuống đất khi
vai cày ra khỏi cổ con trâu rồi đưa sợi dây bất chợt thấy một bóng đen đứng khóc ở góc
thừng cho tôi dẫn nó đi ăn, đang gặm cỏ, khi vườn. Nhưng tôi hoàn hồn ngay khi nhận ra
đến bên bờ hồ trước cửa nhà thờ thì nó nhào tấm khăn tang trắng vấn trên đầu, hai đuôi
xuống nước, ngước mũi lên thở phì phò, còn khăn chạy dọc sống lưng của bu tôi, tôi vội tụt
tôi, một thằng bé chăn trâu mới 6 tuổi, không xuống định chạy vào nhà, nhưng rồi khựng lại,
thể kéo nó lên được nên tôi đành buông dây ngồi thụp xuống bên gốc cây cau vì nghe tiếng
thừng, đứng trên bờ mà khóc vì sợ con trâu sẽ bu tôi khóc:
chết đuối. -“Ối ông ơi! Trời đã tối rồi, ông đi đâu
Nhưng với bu tôi, một bà mẹ quê, thì mà sao không về ăn cơm uống nước với các
tôi nhớ nhiều, nhưng chưa một lần nhắc lại con ông ơi!” .
những kỷ niệm này với anh chị em và con cháu. Tuy tuổi lên 6, tuổi nghịch ngợm của trẻ
Khi thầy tôi mất thì bu tôi mới 43 tuổi với một nhà quê không biết sợ ma nhưng tôi rùng mình
nách bẩy đứa con, tất cả cùng sống trong căn nổi gai ốc khi nghe bu tôi kêu lên như thế. Bà
nhà tranh vách đất ba gian hai trái, một mảnh khóc trong nấc nghẹn, cố kềm trong họng
vườn với dăm ba sào ruộng thuộc làng Cựu không cho ra tiếng vì sợ các con nghe được, bà
Viên, tỉnh Kiến An, thành phố Hải Phòng, và chỉ cam chịu đau khổ thương nhớ một mình,
cách hai nơi này chừng hơn 3 cây số. không đành chia nỗi buồn với các con. Các anh
Một hình ảnh tuy đã hơn 60 năm rồi mà chị em chúng tôi không ai hay biết việc này, vì
tôi vẫn còn như đang thấy trước mắt, đó là sau một ngày quần quật với công việc ruộng
cảnh vào lúc hoàng hôn, bu tôi đứng ở góc lúa vồng khoai thì tất cả đã mệt nhoài, mọi
vườn, sau lũy tre, hướng ra nghĩa trang mà kêu người đi nghỉ sớm để sáng mai, khi gà vừa gáy
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 220