Page 224 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 224
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
tôi kéo vạt áo lau nước mắt, chỉ vì trong ánh Bu tôi, một bà mẹ quê lạc về thành phố,
lửa rơm chập chờn giữa đêm khuya tôi thấy bỏ lại sau lưng xa tít mù khơi mái tranh, lũy tre,
mắt bu tôi đỏ. Tôi đưa nửa củ khoai cho bu tôi ruộng vườn, mồ chồng mà sẽ không bao giờ
vì tôi biết bu tôi cũng đói nhưng bà nhường được nhìn lại nên bu tôi như tàu lá úa và chỉ
miếng ăn cho con như tất cả các bà mẹ khác. hồi sinh sau khi đã có tiếng bập bẹ “bà bà” của
Cầm miếng khoai trong tay, bu tôi nhìn các cháu nội ngoại. Có lẽ đây là giây phút hạnh
tôi không nói gì cả nhưng lại choàng tay qua phúc nhất của bu tôi cũng như các bà mẹ khác,
kéo tôi vào lòng, tay kia xoa đầu con. Tôi biết thương cháu chăm sóc cháu hơn thương con.
bu tôi đang thổn thức và rồi bà khẽ nói: Vẫn tưởng bu tôi được vui hưởng thái
-Con lên đánh thức các anh chị dậy ăn bình với cháo rau đạm bạc bên con cháu cho
cơm để còn kịp ra đồng. tới lúc đầu bạc răng long thì chiến tranh lại tràn
Hai tiếng “ra đồng” là chỉ công việc về, các con trai con rể của cụ lên đường tòng
ngoài đồng ruộng như cuốc đất, nhổ mạ, cấy quân, thằng Cao Nguyên, đứa Đông Hà, em tôi
lúa, làm cỏ, trồng rau, trồng khoai, trồng bắp ở núi Sơn Chà Đà Nẵng thì tôi ở mãi tận mũi Cà
(ngô) v.v.. những công việc của nhà nông để Mâu, đâu đâu cũng nghe tiếng súng nổ. “Đại
làm ra thực phẩm mà người thành phố, nhất là bác đêm đêm vọng về thành phố” thì bà mẹ
các bạn trẻ người Mỹ gốc Việt không bao giờ có quê khốn khổ thức giấc ngồi tựa lưng vào vách,
thể hình dung ra được nó vất vả như thế nào. mắt nhắm, tay cầm tràng hạt, miệng đọc thầm
Ngày qua ngày, bầy gà một mẹ bẩy con chuỗi Mân-Côi cầu xin Thượng Đế ban ơn lành
đùm bọc quây quần dưới mái tranh được bao cho đàn con nơi lửa đạn.
quanh bởi lũy tre xanh, rồi bị chạy loạn vì chiến Nhớ lại lúc tôi nhận được giấy gọi đi
tranh. Khi hồi cư về làng cũ thì chỉ còn hoang trình diện Không Quân và Võ Bị cùng một ngày,
tàn đổ nát nên mẹ con lại chạy theo dòng đang phân vân chưa biết chọn nơi nào thì bu
người di tản. Thấy họ đi thì bà mẹ quê cũng dắt tôi bảo:
con đi, không biết đi về đâu và làm gì? Những -Con đừng đi lính tàu bay, thấy tàu nó
lúc gian nan khốn khổ như thế chắc hẳn bu tôi bay bay thì bu sợ lắm, con lên Đà Lạt mà học, vì
lại kêu tên thầy tôi và mong chồng chỉ lối đưa ở đó có chị Hải của con, chị con sẽ săn sóc cho
đường cho vợ góa con côi được về nơi bình an. con thì bu an tâm hơn.
Cuối cùng thì gia đình tôi làm dân di cư Chị ruột tôi ở số nhà 16.C Phạm Ngũ
trôi dạt vào Nam, về làng Bến Xúc, quận Bến Lão, tôi đã lên đây nghỉ Hè nhiều lần rồi, thấy
Cát, tỉnh Bình Dương năm 1954. Người nông SVSQ Võ Bị là tôi mê, nay có thêm lời khuyên
dân thường có sức chịu đựng như “cỏ dại”, vất của bu tôi nên tôi chọn Võ Bị. Tuy không được
đâu cũng sống được với đất, nhưng mẹ con bà chị săn sóc, nhưng lại được nhiều đàn anh
chúng tôi ra đi không mang theo ruộng vườn, săn sóc tận tình hơn, nếu bu tôi mà biết “tận
chỉ có hai bàn tay nên phải xoay sở, các anh chị tình” như thế nào thì chắc là cụ khóc ngất.
tôi lúc này đã trưởng thành nên phiêu lưu về Ngày tôi ra trường, bu tôi lên Đà Lạt dự lễ mãn
thành phố và gia đình tôi lại di chuyển về khóa để xem tôi mang lon “quan một” nó ra
172/41 đường Lê Quốc Hưng, Khánh Hội, quận sao, nhưng mục đích chính là bảo anh rể tôi
Bốn, Saigon. làm Cảnh Sát, “sắp xếp làm sao cho tôi làm việc
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 222