Page 225 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 225
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
tại Đà Lạt cho có chị có em”, cho bu tôi an tâm muốn biết đây là thực hay chiêm bao? Bu tôi
(!). Thế rồi bu tôi thấy tôi đội mũ beret xanh không nói gì mà chỉ khóc, cụ khóc vì lo âu, cụ
TQLC, cụ lo lắng, vì một anh rể khác của tôi ở khóc vì còn cầm được tay con vừa từ mặt trận
TQLC đã bị thương nhiều lần nên tôi phải nói trở về.
dối cụ là tôi được làm văn phòng ở Thủ Đức, Những bà mẹ lính chiến thấy mặt con
gần nhà hơn. lúc nào thì được hạnh phúc lúc đó, còn suốt
Nhưng rồi tôi đi biền biệt, từ Bến Hải ngày dài lại đêm thâu chỉ toàn là sầu khổ vì
đến mũi Cà Mâu, chẳng có ngày phép để về nghĩ đến con ngoài chiến trường. Tôi xin mượn
thăm mẹ già! Đời lính chiến là vậy, còn bu tôi ý bài thơ MTHS: “Không chết người con lính
thì hằng ngày vẫn thót con tim mỗi khi thấy xe chiến mà chết người mẹ hậu phương”, người
GMC chở quan tài phủ cờ chạy qua cửa. Khi lính chiến nếu có chết, chỉ chết một lần, nhưng
nghe mấy bà hàng xóm kháo nhau rằng áo những bà mẹ hậu phương thì chết dần chết
quan phủ cờ vàng sọc đỏ là của lính chết trận mòn, chết khi nghe “đại bác đêm đêm vọng về
thì bu tôi vịn tường ngồi xuống đất đọc kinh thành phố”, chết giấc khì thấy con “trở vể trên
tiếp. đôi nạng gỗ”.
Rồi một ngày tháng 6/1966, một xe
GMC/TQLC chạy vào xóm và từ từ dừng lại
khiến bu tôi hốt hoảng khuỵu xuống, nhưng
người lính TQLC tìm nhà bà Châu, bà hàng xóm
và cũng là người cùng quê, để báo tin con trai
bà là thằng Mão đã tử trận. Bà Châu xỉu, bu tôi
hoảng hốt lo lắng xỉu theo, vì Mão và tôi là bạn
và cùng tình nguyện vào TQLC. Mão Tiểu Đoàn
1, tôi Tiểu Đoàn 2, cả hai vừa đụng trận tại ngã
ba sông Định, thuộc Bích La Thôn, Quảng Trị,
nó tử thương, tôi bị đạn xuyên khuỷu tay, thấy
không sao nên tôi đã nói với hậu trạm là đừng H: L-R:
báo tin về cho gia đình biết. Khốn thay, hậu Thiếu Tá Đễ, Đ/Uý Cấp bị thương, Đ/Uý Hợp.
trạm rồi hậu cứ ở Thủ Đức cứ theo đúng thủ Đ/Uý Doan
tục mà báo tin nên hai ngày sau lại một xe jeep
TQLC đậu trước cửa hỏi nhà bà Tiệp, tên anh cả Bu tôi đã chết giấc nhiều lần như thế khi thấy
của chúng tôi, người báo tin chưa kịp nói gì thì mấy đứa con, đứa cháu trong họ, cùng đi TQLC
bu tôi ngã xuống bất tỉnh và không còn biết gì lần hồi tử trận như Tô Thanh Chiêu, Tô Văn
nữa! Sơn, cháu ngoại Vũ Tuấn, Nguyễn Thanh.
Vì bị thương nhẹ nên tôi xin xuất viện Cuối cùng thì ngày 19/6/1969, trên con
ngay để đi phép về thăm nhà. Bu tôi đang nằm kinh Cán Gáo thuộc tỉnh Chương Thiện, những
thiêm thiếp trên giường bệnh, thấy tôi về, cụ tiếng nổ đã loại tôi ra khỏi vòng chiến, nhưng
ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn con, hai tay vuốt may mắn hơn Chiêu, Sơn, Tuấn, Thanh v.v.., tôi
mặt con, nắn vai, nắm tay con lắc lắc như còn nặng nợ, chưa “đi được” nên khi tỉnh dậy,
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 223