Thơ

Trang thơ Nguyễn Minh Châu

Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên (Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Khi tôi chết (Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ bạn
Người lính và nỗi nhớ
Hương xưa của tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương 1 - 2 - 3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư hoài vọng
Nhớ Phá Tam Giang
Khi cha già cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư lại đến nữa rồi
Cái chết của một tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng 
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép

 

 

 

 

 

 


Những Con Quạ Đen Trên Nóc Nhà Xác

Philato.

Có thể bạn chưa thấy, chưa biết con quạ đen bao giờ, nhất là những người sống ở thành phố, ở chốn văn minh, v́ quạ đen thích môi trường đen tối có mùi thôi-sắc. Những giống chim sống quanh chúng ta có 2 loại đối nghịch nhau, con chim bồ câu hiền lành dễ thương bao nhiêu th́ con quạ độc ác dễ ghét bấy nhiêu. Quạ càng bị ghét khi nó âm mưu cùng bọn “đỉnh cao trí tuệ” bôi vôi vào người giả đạng làm con bồ câu trắng tham dự ḥa b́nh. Thiên bất dung gian, trời làm cho một cơn mưa băo, vôi trôi, lột mặt lạ lũ gian ác, quạ đen và các “đồng chí” của nó.

Cái cảnh con quạ đen đậu trên nóc nhà ám ảnh tôi măi cho tới 70 năm sau. Khi thấy con quạ đen đứng trên nóc nhà kêu “quác-quác” th́ mẹ tôi liền cầm cái chổi quơ quơ lên không, miệng la đuổi nó bay đi, vừa khi đó th́ chuông nhà thờ vang lên từng tiếng chậm răi “boong... boong”, đó là tiếng chuông báo tử cho mọi người biết là trong giáo xứ, trong làng vừa có người trút hơi thở cuối cùng. Khi nghe tiếng chuông th́ mọi người làm dấu thánh giá, đọc 3 kinh kính mừng cầu xin cho linh hồn người quá cố được về nước Chúa.

Tiếng chuông c̣n đang boong-boong th́ cậu tôi từ cổng chạy vào thở dốc nói với mẹ tôi:
_ Chị xuống ngay đi, thầy vừa mất rồi.

Mẹ tôi quăng cây chổi xuống rồi lật đật chạy đi, quên cả thằng con đang sợ run lên khi biết con quạ đen mang chết chóc đến, mà người chết là ông ngoại kính yêu của tôi. Từ đó mỗi khi thấy tiếng quạ kêu là tôi sợ. Không phải riêng tôi mà mọi người làng quê tôi Kiến An, Hải Pḥng đều rất ghét, rất sợ quạ. Quạ là thần chết, quạ là kẻ trộm kẻ cướp, gian manh, nó đậu trên cành tre nhưng nḥm vào chuồng gà, quẹt cái mỏ nhọn qua lại rồi sà xuống quặp gà con bay đi. Dân gian có câu: “mắt cứ láo liên như quạ ḍm vào chuồng gà”. Câu này cũng ám chỉ mấy tên già dê gian ác liếc những cái áo hở cổ. Mặc dầu biết rằng “đẹp tốt khoe ra”... nhưng ngừời ta khoe với tuổi trẻ chứ ai khoe với những những thứ vô dụng. Quạ là xấu, là gian ác.

Đó là quạ ngày xưa, nay ở hải ngoại lại xuất hiện một dạng quạ khác. Tôi đọc được bài viết với tựa đề: “Những con quạ đen trên nóc nhà xác” trên tờ xyz mấy năm về trước, nay lại thấy nó xuất xuất hiện. Những quạ đen này không ngăn chặn kịp thời th́ chúng sẽ gieo rắc đó đây những mầm mống...bệnh hoạn, như loại cúm chim HN5VC1.

Nội dung chuyện con quạ đen tôi đọc được là thế này:

Trong đám tang của người cậu tại nghĩa trang Lawn Forest CA, trước khi di quan th́ có màn viếng linh cữu lần cuối và thân bằng quyến thuộc, bạn bè.. ai muốn tŕnh bày tâm sự ǵ với người quá cố th́ lên phát biểu cảm tưởng.

Đối với người Mỹ th́ đây là lúc kể những kỷ niệm vui buồn với người quá cố. Lần đầu tiên tôi dự một đám tang một “đồng nghiệp” người Mỹ, tôi vô cùng ngạc nhiên khi bạn bè họ kể chuyện ǵ đó khiến mọi người cười nghiêng ngả, kể cả tang gia. Tôi tưởng anh chàng kể chuyện này mát dây, nhưng rồi những người khác lên, những tràng cười tiếp nối, không cần xin một tràng pháo tay mà không khí tang gia vui cứ như tết.

Văn hóa Việt Nam th́ khác, thuở c̣n ở VN trước 1975, đám tang nào không có tiếng khóc th́ là bất hiếu (nếu người quá cố là ông bà cha mẹ), thiếu con cháu khóc th́ phải đi thuê người khóc hộ nên mới có cái nghề “khóc mướn”. Các nhân viên khóc mướn càng da-diết bao nhiêu th́ “típ” càng cao. Đêm khuya thanh vắng mà nghe họ khóc mướn, nghe tiếng trống bong-bong đi kèm theo tiếng kèn ̣-í-e theo điệu “lâm khốc” th́ buồn không thể tả được, v́ thế mới có câu “buồn như nhà có đám ma”. Toán khóc mứơn luân phiên khóc, toán nào rên xong th́ ra ngồi ngoài “chén ông chén tôi” cười như hội chợ. Con cháu nào muốn khóc th́ lại đưa tiền thuê thêm nhờ họ khóc cho một bài. Sau này tân tiến hơn, khi có cát-sét th́ bài khóc đă được thâu âm trước, đưa cho họ $ là trống kèn nổi lên, rồi họ đẩy cái nút về “on” là không khí thảm sầu nổi lên ngay:

_ “Ối ông ơi! Ông chết th́ thiệt thân ông bà tôi sắp sửa lấy chồng nay mai”

_ “Ối bà ôi! Bà chết th́ thiệt thân bà, ông tôi sắp sửa dọn nhà rước dâu”.

Ngày nay ở hải ngoại thỉ khác rồi, trong các đám tang, tuy không c̣n tiếng khóc gào thét hay thương vay khóc mướn nữa nhưng vẫn c̣n và măi măi vẫn c̣n những giọt nước mắt, không khí trang nghiêm, y phục chỉnh tề màu đen khăn tang trắng cho tang gia và bạn bè, nếu có y phục khác th́ không hoa lá cành, sặc sỡ màu mè. Đó là phong tục Việt Nam, không có hay chưa có tiếng cười trong lúc phân ưu hay phát biểu cảm tưởng, không có ban kèn “mu-zíc” hay con gái nhẩy đít-cô như ở XHCN hiện nay.

Dẫu cho người quá cố hưởng đại thọ 90, 100 tuổi th́ vẫn cần trang nghiêm, cần những lời phân ưu, chia buồn. Dẫu cho người quá cố đi theo luật thiên nhiên “sinh lăo bệnh tử”, đă sống đời thực vật năm này qua năm khác th́ vẫn cần bầu không khí ảm đạm và đau buồn.

Bà chị ruột tôi 88 tuổi, ở Việt Nam, bị sống đời thực vật 2 năm tại nhà, làm ǵ có điều kiện ở nursing-home như ở Mỹ, khiến bà khổ thân xác và con cháu vất vả lao đao, nhưng khi bà ra đi, tôi gọi tele về “chúc mừng” bà chị đă trả dứt nợ trần gian, gửi tí... về giúp các cháu lo hậu sự cho chị th́ bị các cháu hỏi lại: “Thế cậu không buồn khi mẹ cháu mất à?”

Trở lại buổi tang lễ của người cậu ở trên, có một người cháu, trong quá khứ đă từng được người quá cố nuôi dưỡng, cho tiền vượt biển, tới Mỹ ông giúp đỡ học thành bác sĩ. Suốt trong thời gian người cậu đau yếu th́ ngừơi cháu này v́ bận ở pḥng mạch, ở tiều bang Florida nên không về thăm ông và khám bệnh cho ông được! V́ thế khi nghe tin ông qua đời, cháu này đến viếng linh cữu lần cuối, trước khi kể lể với ngừơi chết về công ơn nuôi dưỡng cho y thành tài th́ y tự giớí thiệu với “quan viên hai họ” rằng th́ là:

_ “Tôi là bác sĩ Trần Vô Phúc đến đây để viếng ông...lần cuối và xin phép tang gia cho tôi được tâm t́nh với người quá cố...”

Không khí trong pḥng tang lễ đang trang nghiêm, bỗng dưng h́nh như ngoài hiên có tiếng nôn-ọe của ai đó.
Tưởng chuyện vô cùng quái đản, mựơn xác người chết để quảng cáo cho ḿnh chỉ xẩy ra một lần, nhưng không thể ngờ nó lại xảy ra lần thứ hai! Có lần thứ hai mà không “ba-sắc ngọ” nó th́ thế nào cũng sẽ có quá tam ba, bốn, năm, sáu, bẩy, tám, chín bận nữa, sẽ làm khổ thân cho người nằm trong áo quan và tội cho những người đến tham dự tang lễ v́ sẽ bị ói mửa.

Cũng ở nhà quàng ấy, lần này người ra đi là bà mợ, hưởng đại thọ 90, đông con nhiều cháu, tất cả thành công và thành danh, hạnh phúc. Cụ bà đang mỉm cười trên Niết Bàn th́ bị người em “thoọc lét”. Cậu em không c̣n trẻ người non dạ, mà cũng chưa già đến độ lẩm cẩm mà sao phát ngôn hấp thế, chàng Lê Hấp này lên cầm cái mi-cờ-rô gơ cọc-cọc nói vài câu tiếng Mỹ với người Hoa Kỳ gốc Việt rồi sau là nói với bà chị đang mặc áo quan:

_ ...Con em là bác sĩ Y dạy tại đại học X đă khuyên em nhiều lần là nên về thăm chị, nhưng em chưa đi được th́ chị ra đi trước ...hu hu...

Tôi không nghe, không muốn nghe bất cứ điều ǵ mà chàng Hấp này nói thêm nữa v́ bỗng dưng tôi muốn buồn nôn. Cháu là BS không về tiễn chân người bác ruột, nhưng đă được bố quảng cáo tước vị và nghề nghiệp trước linh cữu của người chị ruột! Dù con ông là bác sĩ (BS) thật sự mà vỗ ngực xưng nghề không đúng chỗ th́ thật là tội nghiệp, từ BS thành “bs”!

Con ông dù có là thánh sống, là “thánh thán” là “Hoa Đà” ǵ đi nữa mà không về viếng bà bác lần sau cùng mà nhờ bố khoe là bs với người chết th́ cũng là đồ vô dụng. Ông có quảng cáo cho con ông bao nhiêu đi nữa th́ cũng chỉ nhận được những cái môi thừa bấy nhiêu, trừ khi con ông là bác sĩ có thể chữa cho người nằm trong áo quan ngồi dậy.

Ông anh cột chèo của anh rể tôi có thằng con thuộc ḍng cậu cả con bà hai, hắn đỗ tú tài xong ghi danh học “bai-ồ-lố-ǵ” nên mỗi khi đi đâu, bà con họ hàng hỏi: “cháu học ngảnh gỉ” th́ ông bố vội trả lời thay cho con: “cháu nó học bác sĩ”. Khi bố ông “hai năm mươi”, con ông vừa học xong 4 năm, đang nạp đơn xin học ngành y th́ ông vẫn viết vào tờ cáo phó, phong cho con là BS, c̣n những đứa con khác, dù đă tốt nghiệp đại học, có nghề nghiệp vững chắc vẫn bị bố coi như “thất nghiệp”, chỉ có thằng con học y là được ông ghi trong cáo phó là BS mà thôi!

Hiện tượng mựơn dịp người thân qua đời để thông báo trên cáo phó cho thần dân biết con cháu ḿnh là BS mà quên thông báo nghề nghiệp cao quư của các con cháu khác quả là việc rất ư là kỳ-kỳ, tỏ rơ thái độ “nhất bên trọng nhất bên khinh”. Mựơn đám tang để khoe chức tước, nghề nghiệp v.v..là điều kỳ-kỳ nếu không muốn nói là vô duyên.

Thôi th́ làm ǵ đi nữa, dù cố t́nh, nhưng cứ coi đó như là một điều thiếu sót trong lúc tang gia bối rối, xin niệm t́nh tha thứ là xong. Nhưng, ngược lại, khách đến chia buồn mà vỗ ngực xưng danh ḿnh là BS như tên Vô Phúc th́ quả là “bs” thật. Lại cũng có những trang phân ưu, xin được chia nỗi buồn với tang gia mà cũng ráng nhét cho được 2 chữ bác sĩ vào. Ông là bs XY vợ không là bs, nhưng cũng cố xin “ăn theo” trong phân ưu là “Ông Bà bs XY”! Nghe sao mà... như tiếng quạ kêu. Đừng tưởng sĩ là quư rồi cứ đem của quư đi khoe tùm lum, đừng tưởng sĩ là cao sang rồi bắt quàng làm họ, là “nhận vơ”

Trong bài thơ Kẻ Sĩ, cụ Nguyễn Công Trứ đă nói, trong xă hội, bao giờ kẻ Sĩ cũng đứng đầu. Tước có 5 bậc th́ Sĩ số một, dân có 4 nghề th́ Sĩ cũng “nember one” rồi cụ kết luận:

"Có giang sơn th́ đă có tên
Từ Chu, Hán, vốn sĩ này là quư"

Tôi hiểu ư cụ muốn ám chỉ sĩ này là sĩ nào, nhưng với tôi th́ sĩ này chính là bác sĩ, vả lại đa số bác sĩ đều là văn sĩ cả, như Đông Vân, Bằng Phong, Tôn Kàn, Hoàng Dung, Tấn Tờn v.v..

Bác sĩ là một nghề cao quư, được trọng vọng, được nâng lên hàng mẹ hiền, là thần cứu mạng, v́ thế, đại đa số, từ xưa tới nay, mỗi gia đ́nh Việt Nam đều mong ước có một người theo ngành Y, ḿnh không thực hiện được th́ truyền giấc mộng lớn đó cho con cháu.

Tôi xin kể quư vị nghe chuyện xóm nghèo nhà lá của chúng tôi ở hẻm 132 đường Tô Hiến Thành, Ḥa Hưng, Saig̣n. Có 2 anh vất vả trên đường học vấn, không thực hiện được giấc mộng vàng nên đem tên nghề nghiệp đặt tên cho các con, hy vọng sau này sẽ thành sự thật.

Anh Min có 2 con tên là Trung và Úy, cháu Úy vào TQLC, anh Min thật thà nhờ tôi săn sóc sao cho cháu mau lên trung úy, tôi gật đầu bừa cho anh an tâm chứ giải thích dài ḍng làm chi cho anh thất vọng. Chẳng bao lâu, cháu Úy được làm lớn đến nỗi từ Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng đến tất cả sĩ quan trong tiểu đoàn đều phải đứng nghiêm chào cháu. Tôi báo tin cho anh rằng cháu Úy tuy chưa lên trung úy nhưng đă được mọi người chào kính, anh mừngm nhưng khi tôi giải th́ch v́ cháu mặc “áo quan” khiến anh té xỉu.

C̣n anh Thang có 2 cháu tên là Bác, và Sĩ nên bà con trong xóm thường nửa đùa, nửa thật gọi anh là “bác sĩ”, anh mỉm cười thoải mái khi chung tôi nửa đùa, nhưng “nửa thật” th́ bà con trong xóm nể anh, quư trọng anh thật sự như là một bác sĩ chân chính tận tâm, dù anh chỉ là y công ở bệnh viện Nhi Đồng Saig̣n.

Hồi xưa ở VN, ai đă từng mang con bị bệnh tới nhà thương thí th́ mới thấy bác sĩ là tối quan trọng như thế nào. Con sốt 100F, th́ bố mẹ nóng ruột 180F, nóng như lửa đốt cái bàn tọa khi ngồi chờ ỏ pḥng đợi, đang cầu Chúa khấn Phật cho con được mau khỏi bệnh th́ thoáng thấy BS đi ngang liền lật đật đứng dậy, quên cả Chúa Phật mà hướng ánh mắt về BS, cầu xin, van vái sao cho bác sĩ dừng chân ngó lại, chỉ cần BS sờ tay vào trán con cháu một cái thôi là có cảm tưởng như con đă được “bách bệnh tiêu tán, vạn bệnh tiêu trừ”.

Đó chỉ là ước mơ thôi, trừ khi bác sĩ là người nhà. Hạnh phúc thay, xóm tôi có ngừơi nhà là anh Thang, anh là bố Bác Sĩ. (bố của 2 cháu Bác và Sĩ). Bất kể sáng, chưa, chiều, tối, đêm khuya, hễ có trẻ em trong xóm cần đi bệnh viện th́ gọi ngay ông bố “Bác, Sĩ”, Bác Thang chở cháu ngay vào bệnh viện, thẳng tới pḥng cấp cứu. Nếu anh Thang đang làm việc ở bệnh viện th́ đem con tới cửa bệnh viện, gọi “bác sĩ” Thang ra đón là ổn ngay, nhanh hơn xe cấp cứu.

Biết rằng dựa hơi như thế th́ không “phe”, nhưng lúc cứu bệnh như chữa lửa mà gặp đám “phe phẩy”, c̣ mồi, đ̣i hàng chục thứ giấy tờ, sau 30/4/75 chúng lại bắt phải đi đúng tuyến mới cho nhập bệnh viện th́ dành phải cầu cứu, một người làm... y công, cả... xóm được nhờ.

Nhất thân nh́ thế là thế, trong phạm vi bệnh viện, một y công đă có thế như thế, thế th́ y tá phải có thế hơn và bác sĩ là thế tột đỉnh, v́ bác sĩ ban sự sống cho bệnh nhân, nói nôm na là bác sĩ đẻ bệnh nhân lần thứ hai. Cá nhân tôi đă được bác sĩ đẻ lần thứ năm, 5 chiến thương là năm lần được các bác quân y cứu sống. Cám ơn các ông thầy Nguyễn Văn Thế, Trần Mạnh Tường, Trương Minh Cường, Trần Công Hiệp, Nguyễn Văn Dơng, Phạm Vũ Bằng v.v..

Tuy bác sĩ cao quư là thế, được kính trọng là thế nhưng chính các bác sĩ “chân chính” th́ lại khiêm nhường, luôn xưng danh đúng nơi đúng chỗ, bác sĩ chỉ có ở bệnh viện, ch́ có bác sĩ “chân phụ” mới vỗ ngực xưng nghề nghiệp ở nhà xác.

Một lần ngồi tiệm cafe, tôi gọi anh... là bác sĩ, anh nửa đùa nửa thật:
_ Muốn hỏi về bệnh hay xin Vaira mà gọi “moi” là BS? Ở đây là tiệm cafe chỉ có bạn.

Chắc anh đă bị khám bệnh bất đắc dĩ bởi các người thích đi “khám BS” ở tiệm ăn, ở tiệc cưới, ở bất cứ đâu mà có dịp ngồi gần, anh khổ tâm mà không biết né tránh cách nào nên mựợn dịp t́nh bạn bè anh sửa lưng tôi. Từ đó tôi chừa cái tật hễ trông thấy anh là khai bệnh, tôi gọi anh là nhạc sĩ khi anh thổi kèn, là vơ sĩ khi anh làm con chim hoàng hạc.

Hăy trả cái danh xưng bác sĩ về đúng nhiệm vụ cao quư của nó, bác sĩ chỉ có ở pḥng mạch, ở bệnh viện, cứu sống con người. Đừng vỗ ngực xưng là bs ở những tờ cáo phó, phân ưu, ở nhà xác, những nơi đó bs chẳng ích ǵ khi con tim đă ngừng đập.

Tưởng cũng nên nhắc thêm là danh xưng BS hiện nay ở hải ngoại đang bị lạm dụng quá mức ngoài chức năng khám bệnh chữa bệnh. Cao đơn hoàn tán, sơn đông măi vơ cũng nhận ḿnh là BS, dân abc chúng tôi không phân biệt được đâu là BS chân chính, đâu là bs chân phụ, hăy trả lại người ta những gi không phải của ḿnh, đừng mượn oai.. BS mà nhát những người bệnh hoạn chúng tôi, kể cả những người bệnh mà không hoạn.

Những con quạ đen hăy bay đi khỏi nóc nhà xác.



 

 


Văn


Cách sử dụng "I" và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi & ngă" trong tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong tiếng Việt
Xưng hô tiếng Việt...


Cuộc tṛ chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma 
Thăm lại “Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên Trưởng
Chuyến tản thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà không biết sao?
Người Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường
Người Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta 2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao Xuân Huy
Những ngày vui ở Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ Quan TQLC/VNCH  và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012 tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH. 19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi mong manh
Người c̣n nhớ hay người đă quên
Cao Xuân Huy - Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy “Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi nhỏ
Vui buồn đời lính 1 - 2 - 3 - 4 - 5
Ḍng thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến không dừng ở đây
Nỗi ḷng biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái Điễu
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ, họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc Trang Thủy