Page 246 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 246
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
bỏ rơi thê thảm...., nếu một mệnh lệnh như động thích hãm hiếp và "lắt xẻo" mấy bộ phận
xưa được ban hành, tôi vẫn lấy cái quyết định của đàn bà?
như đã từng quyết định trong rặng bình bát! Hai mươi lăm năm sau cuộc chiến, đã
Đó là lương âm, là phẩm giá của người lính Việt đến lúc phải trả lại cái gì thật sự của lịch sử cho
Nam Cộng Hòa! lịch sử. Tôi không nói người lính miền Nam là
Tiểu Đoạn này được viết rất bất ngờ, một thứ Khổng Tử, nhưng tôi biết chắc rằng
sau khi người viết đọc được bài "Đôi Thoại Với không một quân nhân nào của chúng tôi đủ
Nhà Văn Trong Hàng Ngũ Thắng Trận" của Trần hứng thú để làm cái trò dị hợm, kỳ cục (hãm
Hoài Thư trên trang Internet, viết "kỷ lục" chỉ hiếp dã man con lắt xẻo) tại chiến trường như
trong hai ngày để phổ biến trên truyền thông Dương Thu Hương đã mô tả. Tôi mong đọc
nhân buổi ra mắt tác phẩm "Về Hướng Mặt được những bài viết nói lên sự thật của những
Trời Lặn" của anh Trần Hoài Thư tại Houston. người cầm bút, ở cả hai phía, không bị chi phối
Không ngờ, sau khi BNS Dân Ta, BNS Việt Báo ở bởi bất cứ mặc cảm, dù là tự tôn hay tự ti; bởi
Houston, rồi Nhật Báo Người Việt, Đặc San KBC sự cám dỗ vật chất hay bởi bất cứ thế lực nào.
ở Nam California, Đặc San Võ Khoa Thủ Đức Tôi mong bà Dương Thu Hương và ông
Washington DC, phổ biến rộng rãi bài này, một Bảo Ninh đọc được truyện này. Tôi lặp lại lần
vài cuộc hội thảo đã diễn ra quanh một vài chủ nữa là tôi không hề có ý đinh viết chuyện để
đề mà người viết đã "đụng" tới trong tác bênh vực người lính Miền Nam, hoặc để phản
phẩm! bác lại hai tác phẩm của ông và bà vì một lý do
Nay, nhân khi bài viết này được đặt rất đơn giản là: tôi không hề là một nhà văn,
đúng vị trí thời gian trong tác phẩm để xuất nên cũng không có tham vọng tranh danh, đoạt
bản, người viết muốn minh xác: tác giả không lợi bằng ngòi bút, theo lập luận đời thường:
có ý định dùng mẩu chuyện thật trên đây để "đánh" một người nổi danh để được nổi danh
phản bác lại những điều hoang tưởng, xuyên hơn!
tạc chiến sĩ QLVNCH của hai nhà văn "lớn" CS là Tôi chỉ là người lính chiến trong cuộc,
Dương Thu Hương và Bảo Ninh. Dương Thu chứng kiến sự thật, kể lại sự thật, một sự thật
Hương với tác phẩm ồn ào một dạo "Tiểu nhỏ bé, trong vô vàn sự thật to tát, từ cuộc-
Thuyết Vô Đề" đã mô tả người lính Thám Báo chiến-tự-vệ của Miền Nam, một cuộc chiến bị
QLVNCH như sau: bóp méo, bị xuyên tạc, bị sỉ vả vô tội vạ bởi
"... Tới vực cô hồn, gặp sáu cái xác những ngòi bút đứng trong hàng ngủ của kẻ
truồng, xác đàn bà, vú và cửa mình bị xẻo ném thắng trận!
vung vãi khắp đám cỏ xung quanh... Cũng có Ông Đại Đội Trưởng và Tiểu Đoàn
thể họ đi kiếm măng... rồi vấp bọn thám báo. Trưởng trong truyện này hiện nay đều định cư
Chúng đã hiếp các cô tàn bạo trước khi giết." tại thành phố Houston sau nhiều năm trong
(TTVĐ, trang 16) Trại Cải Tạo (viết hoa). Còn bốn anh thương
Còn Bảo Ninh với tác phẩm "Nỗi Buồn binh trong truyện có lẽ hiện vẫn còn sống, nếu
Chiến Tranh" cũng gán cho Thám Báo cái tội không đủ cả bốn, cũng còn hai, hay ba. Đây là
bắt ba cô gái trong mật khu rồi hãm hiếp, sau một ấn tượng sâu sắc trong đời các anh nên,
đó giết họ, vất xuống sông: chắc chắn, các anh phải nhớ. Nếu truyện này
"Ba nhỏ đó, trình quý anh, tụi này làm được phổ biến trong nước và thật sự các anh là
thịt cúng hà bá rồi. Mấy nhỏ khóc quá trời" người có chút liêm sỉ, các anh sẽ không thể
(NBCT, trang 52) quay lưng lại với sự thật của "một thời" quá
Tôi không hiểu sao các nhà văn VC lại khứ.
luôn gán ghép người lính miền Nam vào hành
Nguyễn Bửu Thoại
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 244