Page 242 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 242
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
Chiếc loa nhỏ, âm thanh yếu, nhưng rõ cái chết vô nghĩa, sự hy sinh bị lợi dụng, chứ
ràng. Trong bán kính 3, 4 mét, bất cứ ai cũng không có cuộc sống nào là bỏ đi cả.
nghe không sót tiếng nào. Đó là lệnh của cấp Tia nhìn của tôi dừng lại ở anh thương
chỉ huy. Lệnh tại chiến trường: Lệnh Xử Bắn! binh lớn tuổi. Tôi bắt gặp anh cũng đang nhìn
Loại mệnh lệnh này chỉ có thi hành chứ không tôi. Tôi thấy hai hàng nước mắt của anh chảy
có bàn cãi. dài tư hố mắt trũng sâu. Tôi chớp mắt lại một
Bọn thương binh Việt cộng nằm ngay giây. Mắt tôi không cay nhưng lòng tôi chua
dưới chân tôi, người mang máy lại luôn luôn di xót! Chua xót cho một kiếp con người! Chua
chuyển sát cạnh Đại Đội Trưởng, nên từ chiếc xót cho những thân phận đầu thai lầm.... chủ
loa đến cả bốn anh chỉ cách khoảng từ một mét thuyết!
đến hơn hai mét. Nghĩa là họ nghe rõ ràng! Dưới chân tôi có vật gì nhúc nhích. Tôi
Động từ "cất" là một tiếng lóng của nhìn xuống: một con cóc ruộng thật lớn ở dưới
chúng tôi, nhưng tiếng lóng này không khó lớp rơm, nhoi ra nhảy và ngồi trên mũi giày tôi.
hiểu, ai nghe cũng đoán được nghĩa. Cóc đang lè lưỡi.... cuốn mấy con giòi trắng bò
Hạ Sĩ I Thạch Chêm gỡ súng M16 ra khỏi lễnh nghễnh trên nền trại. Tôi rùng mình hất
vai trong tư thế sẵn sàng. Anh là Tiểu Đội nhẹ cho cóc nhảy đi. Cùng lúc, một hình ảnh vô
Trưởng Quân Báo, một đơn vị thuộc loại trinh cùng tội nghiệp của giống vật lưỡng thể lưỡng
sát của Đại Đội, có nhiệm vụ, nếu cần, sẽ thi cư, vừa sống được dưới nước cũng sống được
hành những mission như vậy. trên cạn này, gây xót xa trong lòng tôi. Đó là
Trong khi ấy, cả bốn thương binh đều hình ảnh mấy chú cóc, mấy chú ếch khi bị cắt
cố ngồi dậy, nhưng chỉ có hai anh gãy chân là cổ làm thịt, chúng luôn luôn dùng hai chân chõi
ráng ngồi được, hai anh còn lại, dù cố gượng, mạnh lưỡi dao để đẩy ra, chõi cho đến khi đầu
nhưng quá đau đớn phải quỵ trở lại. Bốn anh, bị cắt lìa, hai chân vẫn còn chõi. Thật thảm
kẻ nằm người ngồi, giương bốn cặp mắt trắng thương!
dã, cặp mắt đứng tròng không còn thần sắc Tôi đã có quyết định. Tôi nói với... bốn
nhìn tôi. Khóe miệng thì co giật liên hồi. Đó có cặp mắt thất thần đang nhìn tôi:
phải là phản xạ của cơ thể con người khi hay tin - Các anh đã nghe rõ rồi, tôi được lệnh
mình bị xử chết chăng? phải bắn các anh trước khi di chuyển. Nhưng,
Mãi nhiều năm sau này trong trại cải tôi không làm điều đó vì hai lý do sau đây:
tạo, chứng kiến sự gào thét, nhục mạ, hành hạ, -Thứ nhất, tôi không có thói quen đánh
hăm dọa, thủ tiêu của cán bộ quản giáo đối với người bị trói, nên cũng không giết người đã bị
người tù cải tạo sa cơ, tôi thường liên tưởng thương nặng, bị loại khỏi vòng chiến. Lương
đến những đôi mắt này, đôi mắt đỏ, đôi mắt tâm và truyền thống đạo đức không cho phép
rưng rưng không còn thần sắc, và tôi hình dung tôi thực hiện điều đó. Người chiến sĩ chân
lại thật rõ ràng.... đôi mắt rã rời của bốn chính không bắn đối phương khi đối phương
người... thua cuộc ngày xưa, nay đã thuộc về... đã xuôi tay không còn vũ khí! Hơn nữa, hình
dĩ vãng! ảnh thê lương của các anh gây ra một sự hụt
Tôi nhìn từng anh từ đầu đến chân. Tôi hẫng thảm hại trong suy tư của tôi. Tôi không
không có ý bỏ lên bàn cân để tính thử trọng thể tin rằng: là con người với nhau, tầng lớp
lượng cuộc sống của một con người. Tôi cũng này lại có thể gạt gẫm và đọa đày tầng lớp kia
không hề có ý đánh giá hoặc so sánh sinh mạng và tầng lớp kia lại mù quáng, điên dại, lao thân
con người ở hai giới tuyến khác nhau, vì khi vào chỗ chết để phục vụ cho một tham vọng,
sinh ra vạn vật muôn loàí, tạo hóa ban cho họ một chủ thuyết mơ hồ, xa vời và không tưởng!
tất cả một giá trị bình đẳng như nhau! Chỉ có Tôi không hề làm công tác Chiến Tranh Chính
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 240