Page 241 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 241
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
chưa bao giờ lòng thương cảm của tôi đối với thật với lương tâm của mình, rằng:
các anh lại biến thành nỗi đau xót tột cùng như - Tôi muốn cứu các anh được sống bằng
bây giờ. Người lính miền Nam, đối diện với lực cách xin chuyển các anh về Quân Y Viện của
lượng xâm lăng miền Bắc, chỉ để tự vệ và giữ chúng tôi để được điều trị. Nhưng để thực hiện
gìn cuộc sống êm ấm cho đồng bào. Quân Lực được điều đó, các anh cũng phải thực tâm khai
VNCH không dạy người chiến sĩ mang trong báo tin tức về những đơn vị đang trú đóng
lòng sự thù hận nào. Không có quốc gia văn quanh đây hoặc là ít ra, các anh cũng phải chỉ
minh, có truyền thống nhân bản nào lại dạy cho chúng tôi vũ khí đạn dược đã chôn giấu.
người lính của họ bài học nhập môn là Lòng Tên thương binh lớn tuổi có vẻ khổ sở,
Thù Hận. Quân đội miền Nam, được đào tạo để y thề thốt bán mạng với tôi rằng y không biết
bảo vệ xứ sở, bảo vệ chủ quyền, chứ không bảo được gì vì thương tích quá nặng, mê man nhiều
vệ chủ... thuyết, nhất là loại chủ thuyết ngoại ngày. Hơn nữa, các anh giờ đây đã trở thành
lai hão huyền. gánh nặng cho đồng đội, đâu còn được giao
Tôi thương các anh, tôi không chịu nổi công tác gì mà biết được kế hoạch, đơn vị, và
hình ảnh người thương binh, dù là thương binh vũ khí?
ở hàng ngũ nào, bị đối xử còn thua con vật. Sau hơn 30 phút tiếp xúc và tra hỏi, tôi
Nhưng tôi làm được gì? Quyền lực của tôi rất đánh giá có lẽ y chẳng biết gì thật. Tôi chạnh
giới hạn. Tôi sẽ giúp được các anh nếu các anh lòng nên thật tâm muốn cứu các anh nhưng
thật lòng và tạo điều kiện để tôi thực hiện không phải là không có điều kiện bởi vì quyền
được sự giúp đỡ đó. quyết định không phải do tôi. Trong cuộc đổi
Nhìn gần hai chục quả lựu đạn, đa số là chác, các anh không có gì để trao nên cũng
nội hóa, nằm rải rác quanh trạm xá, tôi hỏi: chẳng nhận được gì. Đó là sự trao đổi bình
-Ai trang bị và xử dụng mấy quả lưu đạn đẳng. Tôi rất lấy làm tiếc...
này? Tôi vừa định bảo An ra lệnh cho các
Sáu đôi mắt đổ dồn về người thương Trung Đội tiếp tục lên đường thì chiếc loa nhỏ
binh cụt chân, lớn tuổi. Tôi biết anh là người lại phát ra tiếng nói của ông Tiểu Đoàn Trưởng:
chỉ huy của nhóm, một thứ “bí thư chi bộ”. Tôi -Trường Thành, Trường Thành! Số Sáu
nhìn anh chờ đợi. Anh liếc chung quanh: gọi!
-Lính Sư 21 bố trí dày đặc khắp trạm. An bấm máy:
Anh sợ sệt nhìn tôi, giọng run run: -Dạ Trường thành nghe số Sáu!
- Thưa, thưa... ông! Bốn anh em chúng -Cho ông thầy anh đầu máy.
tôi ngồi còn không nổi, không ai xử dụng được Tôi nhặt ống liên hợp trên tay An:
vũ khí, có lẽ các anh bảo vệ bỏ lại. -Mười Một tôi nghe số Sáu!
- Các anh Bảo Vệ? Bao nhiêu anh và xử -Có khai thác được gì không, Tango?
dụng vũ khí gì? -Chẳng có gì cả, số Sáu, ngoại trừ gần 20
Thưa ông, tất cả có sáu anh với 5 khẩu trái bình bát nội hóa.
AK47. - Mở chốt, thảy vô cho nó xài! Sau câu
Tên thương binh cụt chân đáp. hắn nói là một tràng cười Ngừng mấy giây, ông dứt
thêm luôn: khoát:
- Các anh ấy đã chạy chừng mười phút, - Thôi bỏ! Chiều lắm rồi! Cho em út tiếp
trước khi ông chỉ huy này đến, vừa nói hắn vừa tục zulu 2. Nhớ trước khi đi, đem "cất" hết bốn
chỉ Chuẩn Úy Liêm.... thằng đó nhé!
Tôi nói thật với các anh, và cũng nói -Nhận rõ, số Sáu!
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 239