Page 184 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 184
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
Cuộc sống ngày ấy, anh và nàng thật êm mà kêu trời, đứa thứ hai cũng không còn hơi
đềm và hạnh phúc, nhưng có lúc đời không đẹp thở để chịu đựng cơn sốt rừng hành hạ, rồi
mãi như những gì anh mong muốn kể từ khi làn cũng mất đi. Hai vợ chồng đã khóc thật nhiều,
sóng đỏ phương Bắc, tràn vào khắp nơi trong và đi đến quyết định phải rời khỏi chốn này, để
thôn xóm. giữ đứa con còn lại. Một lần nữa hai vợ chồng
Cái ngày 30 tháng 4/1975 ập đến... Cuộc anh dìu dắt nhau trở về địa phương, bất chấp
sống ở quê bị xáo trộn, gia đình anh cũng gặp nhà nước CS dòm ngó, bởi đây là sự thật đẩy
khó khăn rất nhiều, vợ anh là người gánh vác dân vô rừng mà không hỗ trợ có phải đưa dân
hết trách nhiệm, lo cho gia đình chồng và con, vào chỗ chết hay không? Đây đúng là một sự
nàng kiếm mọi cách bương chải để kiếm cái ăn trả thù của người cộng sản.
về cho gia đình. Khốn khó trăm bề mà nàng vẫn Biết không thể áp bức gia đình anh, nhà
không hề than thở với chồng, với con. Sớm nước CS làm ngơ, để gia đình anh trở về kiếm
hôm bương chải ra chợ, ngồi bán từng con cá, sống tại địa phương, tuy nhiên họ cũng gây
lúc thì cộng rau, củ khoai, cái bánh...Cho đến khó, không hỗ trợ về mọi thủ tục hành chính
một ngày gia đình anh chị bị nhà cầm quyền đối với gia đình, rồi thời gian dần trôi qua. Vợ
mới buộc phải rời khỏi địa phương, họ bắt anh cũng sinh thêm được cho một đàn con,
những gia đình thuộc “ngụy quân, ngụy tổng cộng bỏ đi hai còn lại 3 trai 4 gái.
quyền”, phải về vùng đất mà họ chỉ định gọi là Các con anh lúc nhỏ không được đến
“vùng kinh tế mới” thực chất là nơi rừng rú trường bởi sự kỳ thị ngụy quân. Vợ anh người
hoang vu, di dân phải tự khai hoang mà trồng phụ nữ vẫn luôn kiên cường trước mọi nghịch
trọt kiếm ăn, họ không cấp thứ gì hết, bởi họ cảnh, một mình gánh vác nuôi đàn con khôn
nói rẳng gia dình các anh chị “có nợ máu với lớn, nay các con anh đều đã trưởng thành, 4
nhân dân”. đứa gái đều đã có gia đình riêng, chỉ còn lại 3
Chị cho biết nơi đến đấy chỉ toàn là rừng, người con trai hiện nay ở cùng cha mẹ, chưa
chứ không phải là vùng Kinh Tế Mới. Nhà nước lập gia đình, việc làm vẫn còn bấp bênh không
tuyên bố tất cả đều phải tự túc, không có chính ổn định, anh chị giờ chỉ trong tựa vào các con.
sách hỗ trợ lương thực như vùng kinh tề mới Những lần gặp khó khăn, tưởng chừng như
thực sự của người dân xã hội chủ nghĩa. bế tắc, làm được gì? Nghĩ đến vợ, anh khóc
Gia đình anh chị bồng bế dìu dắt nhau nhưng trong hai hốc mắt nước đã cạn từ lâu.
nhau, gói gém lương thực lên rừng, hai vợ Vợ chồng anh bên nhau 50 mươi năm qua,
chồng anh chỉ biết khóc mà thôi, thời điểm này giờ tròn 72 tuổi, tóc đã bạc màu, hai người vẫn
hai vợ chồng đã có 3 đứa con nhỏ, một lần nữa vui vẻ và sống hạnh phúc bên nhau, nguyện
vợ anh lại một mình xông pha ra trận: Phát cùng nhau đi hết cuộc đời.
hoang làm rẫy, rồi lương thực cũng cạn dần, Tôi xin chân thành tôn vinh người phụ
nàng lại ngược về địa phương, nhờ bà con xóm nữ đã dũng cảm dìu dắt người bạn của tôi
làng giúp cho ít lương thực rồi trở về rừng, lúc trong suốt quãng đường dài gian khổ.
đó các con anh chúng nó đói mờ con mắt luôn. Cầu chúc vợ chồng bạn mãi luôn bình an và
Lương thực vợ mang về chỉ là cá khô, khoai gặp nhiều may mắn...
mì và vài cân gạo tổ để nấu cháo cầm hơi. Anh Qua cuộc sống của anh em thương binh,
buồn rơi nước mắt, vì anh không thể cùng vợ mỗi người có một hoàn cảnh do mức độ
chia sẻ nỗi khó khăn ... thương tật. Mình tệ hại nhưng vẫn còn người
Cho đến một ngày tai họa bổng ập tới gia hoàn cảnh còn tệ hơn minh. Chúng tôi vẫn
đình. Anh và các con đều đồng loạt ngã bệnh, sống, đồng chung cảnh ngộ, cảm thông sự kiện
thuốc thang thì không có, một đứa đã rời xa hiện tại. Mong ước tình đồng đội mãi mãi bên
cha mẹ vĩnh viễn, hai vợ chồng chỉ biết khóc nhau./.
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 182