Page 187 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 187
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
tôi đã bị thương ở đầu gối, anh khuyên tôi lại không có phương tiện tài chính để ra miền
đừng nên đi thi, bởi vì thể lực của tôi suy yếu Trung dò la tin tức của anh. Mọi người trong đó
nhiều trong khi chương trình thi đòi hỏi nhiều có tôi, hy vọng anh đã theo đơn vị di tản ra
bài quyền biễu diển và nhất là nhiều song đấu nước ngoài hoặc vào chiến khu kháng chiến.
tự do tôi không thể dùng các ngón đòn chân Việc bỏ súng đầu hàng là điều không tưởng
(anh đã dạy tôi trước đây). Tôi không nghe lời. tượng nỗi cho một người như anh.
Tôi không nghe lời anh, tôi vẫn đi thi. Tôi rớt kỳ Sau đó, tôi ít lui tới nhà anh. Bố anh
thi đó. Tôi viết thư cho anh trong niềm buồn cũng là lính. Sau cuộc đổi đời, ông trở về nhưng
khổ khôn nguôi. Tôi cho rằng mình đã không không có nghề nghiệp và vốn liếng, do đó tình
may mắn chứ không phải dở. trạng kinh tế của gia đình anh trở nên kiệt quệ.
Nhận được tin, từ nơi đơn vị đóng Đồ đạc trong nhà bán đi dần dần để lấy tiền
quân ở địa đầu giới tuyến, anh viết cho tôi một sinh sống. Gia đình tôi sau chiến dịch đánh tư
lá thư dài, đại ý khuyên tôi đừng buồn là võ sản mại bản của nhà cầm quyền mới cũng
thuật giúp gìn giữ thân thể tráng kiện và để không khá hơn gì. Tôi không thể giúp gì được,
phòng thân, việc lên ngôi thứ là không quan tốt nhất là tránh không muốn thấy cảnh khổ.
trọng. Anh cho tôi biết thêm là Tiểu Đoàn của Đôi khi, “không biết là phước hạnh!”.
anh đóng tại bờ sông Thạch Hãn, Quảng Trị, Thời gian trôi nhanh như “bóng câu qua
hằng ngày đối đầu với bộ đội chính quy Bắc cửa sổ”. Tôi thích nhất là câu thơ của cố thi sĩ
Việt, việc sống chết không biết lúc nào. Tuy Thanh Nam: “Ngày như lá, tháng như mây”.
nhiên, ngày nào mình còn sống thì phải sống Nghe thi vị quá! Cuộc đời tôi đã có biết bao
cho ra sống. nhiêu lá và mây. Chỉ có điều toàn là lá khô và
Có một lần tôi tâm sự với anh. Một năm mây đen.
nhân dịp Tết Nguyên Đán, một võ đường ở Chợ Năm 1978, tôi vào đại học ở Sài Gòn.
Lớn, Sài Gòn được mời về Gò Công múa lân. Rồi vượt biên thành công và định cư ở Úc năm
Trước khi múa lân, một số thanh niên đủ hạng 1982. Trong suốt thời gian này tôi vẫn cố gắng
tuổi biểu diễn võ thuật Thiếu Lâm Tự. Khi họ tìm kiếm tin tức của anh. Nhưng vì tôi không về
kết thúc, họ nhận được một tràng pháo tay tán Việt Nam, nên chỉ dò hỏi thông qua bạn bè còn
thưởng từ khán giả, nhưng tôi lại có phản ứng ở lại, và họ cũng không biết gì hơn sau một
tiêu cực. Tôi không thể tìm được từ nào để cuộc “thương hải biến vi tang điền” khủng
diễn tả cảm giác kỳ lạ của mình. Tôi xin ba tôi khiếp đó! Tôi không trách gì họ, bởi vì điều kiện
sắp xếp một trận đấu võ giữa tôi và một thanh kinh tế trong nước lúc đó, lo cho người sống
niên trạc tuổi trong đoàn. Tôi đã học võ được cũng đã mệt, còn hơi sức đâu mà tìm người đã
vài năm và đủ kiêu ngạo là mình sẽ thắng. Ba chết, nhất là họ lại thuộc thành phần chính
tôi rất ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi nhưng quyền không thích.
ông vẫn đồng ý. Ông cũng nói thêm rằng thắng Năm 2010, tôi qua Hobart, Tasmania
hay thua không quan trọng và ông rất tự hào làm việc. Trong những đêm xa nhà, một mình
về tôi. Tuy nhiên, đến ngày thi đấu, thanh niên trong khách sạn, tôi đọc nhiều hồi ký của
đó bị bịnh và trận đấu bị hủy bỏ. Nghe xong, những người lính cũ trên trang mạng Thủy
anh mĩm cười nói: “Hên cho chú mày đó. Học Quân Lục Chiến bên Hoa Kỳ nhằm mục đích
mới có vài năm chưa đủ đâu. Cần phải kiên xem tên anh có được nhắc đến tình cờ hay
nhẫn và nhu mì thêm.” không? Không kết quả, cuối cùng, tôi quyết
Chuyện gì phải đến thì đến. Miền Nam định đăng một tin nhắn tìm người thân trên
sụp đổ vào Tháng Tư, 1975. Sau ngày đó, tôi trang mạng, với hy vọng mong manh là những
nhiều lần đến nhà anh tìm kiếm anh, nhưng cô người cùng đơn vị anh, có thể cho tôi biết tin
em gái cho biết là anh vẫn chưa về, và gia đình tức ít nhiều về anh.
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 185