Page 179 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 179
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
còn nhớ hay đã quên, cṕ khi cũng chưa hiểu nṕ nghĩ rằng không đời nào lj́nh quận lại db́m
nên cứ miệt mài thiên tả thân cộng? đường đột mò vào hang hùm. Chv́ng nṕ quên
Trong cuộc đấu tranh trống mb́i, kẻ yếu rằng quận trưởng Mỹ An là một sĩ quan Biệt
đuối nhu nhược, không quả quyết, không chịu Động lại thuộc đơn vị khf́t tiếng Cọp Ba Đầu
hiểu rằng phải tiêu diệt cường địch trước mặt Rằn. Làm quận trưởng Mỹ An không như quận
dù họ là ai cũng mặc, những kẻ đṕ không bao trưởng quận 1, quận 5...ở Sảigòn, Chợ Lớn.
giờ chiến thắng. Lấy trj́ nhân thay cường bạo là Nhìn Năm và khung cảnh sống của anh, tôi cṕ
chỉ khi nào đã diệt được cường bạo. Nếu ngại cảm tưởng anh là một trưởng bṕt, trưởng đồn
sẽ mang tiếng tàn nhẫn, vậy sv́ng đạn cầm tay thời Tây, hơn là trưởng quận thời VNCH.
để làm gì ? Giết người là tàn nhẫn vô đạo, Năm sống ở Mỹ An cṕ một mình, vợ và
nhưng diệt thù lại là bổn phận, là nhiệm vụ; hai con đều ở lại Bà Chiểu, trên đường Hàng
không thi hành đv́ng đắn nhiệm vụ đṕ là mang Sanh. Đây là sự thiệt thòi, hy sinh rất lớn của
tội phản quốc. Sức mạnh của tinh thần cần hơn người chinh phu, ngoài những hiểm nguy tử
và trên cả sức mạnh của vũ khj́. Điều nầy đòi sinh rình rập hằng ngày, hằng giờ. Cṕ lần vô
hỏi mỗi người phải cṕ, trong mọi hoàn cảnh tình bắt gặp anh đang đứng chống tay trên lan
chứ không chỉ trong chiến tranh. Không trang can cửa sổ đăm chiêu nhìn cảnh nước trời
bị được tinh thẩn với điều thiết yếu nầy thì chỉ trong buổi hoàng hôn, tôi nhè nhẹ đến bên
cṕ làm nô lệ. Đừng trb́ch thiên hạ bỏ rơi mình. cạnh gợi chuyện “tâm tình”.
Tỷ và tôi ngồi nhà chờ người về quanh Tôi không gọi anh là đại v́y, mà vụt gọi
ngọn đèn điện “leo lf́t”. Bṕng đèn điện đấy, là anh Năm khi mở đầu câu chuyện. Hơi chv́t
nhưng vẫn cứ leo lf́t như sắp hết “pin”, như giựt mình, anh cũng tự nhiên gọi tôi là anh
đèn hết dầu! Hai Tỷ nhìn quanh, nhìn ngọn Dõng, không còn gọi bb́c sĩ nữa. Vậy là tôi đạt
đèn, rồì nhìn tôi khẽ lắc đầu vẻ ngao ngb́n. được mục tiêu: đã một tuần qua, tôi vẫn muốn
Vùng quê thời khṕi lửa đời sống không lấy gì cṕ dịp để yêu cầu Năm đừng gọi hai đứa tôi là
làm sb́ng sủa, người dân thị thành cṕ mấy ai bb́c sĩ, khi chuyện trò gọi nhau bằng anh thân
biết đến? mật hơn nhiều. Từ đṕ, những ngày còn lại trên
Tỷ và tôi còn đang nằm dài trên giường đất Mỹ An ba anh em rất thân tình với nhau,
im lặng suy tư, chưa dỗ được giấc ngủ, thì đã nṕi cười vui vẻ, tự nhiên như đã “quen nhau từ
nghe tob́n đột kj́ch của Năm về tới. Nguyên muôn kiếp trước”. Đây chj́nh là điều kiện tôi
vẹn, không một ai bị “trầy da trṕc vảy”. Năm cần đến hầu cṕ thể cùng Năm tâm tình nhiều
bước lên lẩu tươi cười. Chỉ hơn một tiếng đồng hơn.
hồ mà anh đã hoàn thành công tb́c. Tỷ và tôi Không như những ngày mới đến, đôi
ngồi dậy chv́c mừng và khen ngợi Năm. Anh vui bên không những giữ kẽ mà còn mặc cảm. Hai
vẻ cho biết là đã dành tất cả sự bất ngờ cho VC, Tỷ tj́nh j́t nṕi, nên rất e dè khi thấy chủ nhà là
chv́ng nṕ không làm sao trở tay kịp nên hơn một võ tướng đv́ng nghĩa: người rất khỏe
phân nửa, tức trên nứa chục, bị hạ ngay loạt mạnh, nṕi năng oang oang ào ào như quen tj́nh
đầu. Số còn lại đã nhanh tay ra lịnh. Mặt mũi không được “lb́n”, da hơi sần
chụp lấy một j́t giấy tờ trên bàn và chf́m vè. sùi, cử chỉ mạnh dạn, dứt khob́t...thoạt trông
Tob́n của Năm không truy kj́ch, chỉ nhặt số tài cṕ vẻ thô bạo của người “nhà binh”. Nhưng
liệu còn lại, phṕng hỏa căn nhà và rời khỏi vùng dân Nam Kỳ với nhau nên cũng mau thông
địch ngay. VC bị tấn công qub́ bất ngờ vì chv́ng cảm: bề ngoài sần sùi, nhưng bên trong trơn
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 177