Page 222 - DSST2020
P. 222

218


                 Anh ơi, anh ơi sao đắng cay                              _ Uyên ơi, anh xin lỗi. Anh yêu em,
                 Thôi đành vùi sâu tâm tư thôi                    nín đi em, đừng khóc nữa.
                 Hết rồi còn chi đâu anh ơi,                        Vòng tay anh như xiết chặt thêm, anh thì

                 Hết rồi còn chi đâu anh ơi….                     thầm trên tóc tôi:
                    Saigon  có  những  cơn  mưa  dai  dẳng                 _  Chắc  em  còn  giận  anh  lắm  phải
              không dứt, cũng như mọi lần, tôi luôn luôn          không? Anh có lỗi đã không về tìm em sớm
              quên mang áo mưa, đành đứng chờ trong               hơn. Uyên ơi, anh xin lỗi, đừng giận anh
              hành lang của sở. Một cánh chim lẻ loi, cô          nữa.  Anh  yêu  em.  Tha  lỗi  cho  anh  nghe
              đơn vừa vụt bay qua trước mặt, tự dưng tôi          Uyên.

              nghĩ đến thân phận mình, cũng lẻ loi cũng               Áp mặt trong lồng ngực của anh, tiếng
              cô đơn trong cơn  mưa như nó, và tôi lại            khóc tắt dần chỉ còn những tiếng nấc nho
              nghĩ về Yên. Phải chi cuộc tình chúng tôi           nhỏ: “Em nhớ anh”. Rồi vòng tay ôm chặt
              không trắc trở thì có lẽ gìờ đây tôi đã có          lấy người anh như sợ anh lại biến mất một
              Yên ở bên cạnh, đã có nụ hôn ngọt ngào, đã          lần nữa.
              có vòng tay nồng ấm của anh và tôi không                 Yên đã trở về tìm tôi như lời anh đã hứa.
              phải bơ vơ một mình như thế này. Một chút           Niềm hạnh phúc trong tôi dâng trào. Anh
              mằn mặn trên bờ môi, nước mưa của trời              đã về bên tôi, anh sẽ cho tôi những ngày

              hay nước mắt của người. Yên ơi anh ở đâu?           yêu đương thật đắm say, thật nồng cháy,
                   Trong màn nước mắt nhạt nhòa, bóng             phải không Yên?
              một  người  lính  soải  bước  trên  hành  lanh           Bên  ngoài  mưa  đã  tạnh  hẳn,  mặt  trời
              trống vắng, hướng về phía tôi. Mới đầu tôi          đang từ từ ló ra khỏi những đám mây và
              không chú ý đến người này, bất chợt tôi             chiếu những tia nắng lung linh xuống thành
              nhận ra sao dáng đi của anh ta giống thế,           phố.

              giống lắm một người mà tôi đang nghĩ đến.
              Còn đang hoang mang thì người ấy đã đến                                 *   *   *
              bên tôi. Ánh mắt này, nụ cười này, tôi có
              mơ  hay  không.  Không  tin  ở  thị  giác  của            _ Anh đưa em đi đâu đây?
              mình, tôi đưa tay lên dụi mắt, nhưng không                _ Bí mật, anh cười, thế có muốn theo
              ánh mắt vẫn còn đó, nụ cười vẫn còn kia,            anh không?
              và giọng nói: “ Không nhớ anh sao, Nhã                   Tôi tình tứ:

              Uyên?” thì không thể là mơ được. Cả người                 _ Anh đưa em đi đâu em cũng theo hết,
              tôi đông cứng lại, tôi trân trối nhìn anh như       miễn là anh đừng đem em bán cho ba tàu
              nhìn một vật thể lạ lùng. Đột nhiên nước            làm nhân bánh bao là được rồi.
              mắt tôi trào ra, cả người như mất hết sức                 _ Bán nó không mua đâu, em già rồi thịt
              lực, đôi chân khụy xuống, đưa hai tay ôm            dai nhách.
              mặt,  tôi  khóc  như  chưa  bao  giờ  được          Nói  xong  anh  cười  ha  hả.  Tức  quá,  ngồi

              khóc,cho  đến  khi  một  vòng  tay  ấm  áp          đàng sau lưng anh, tôi nhéo vào ba sườn:
              choàng ôm lấy tôi, dìu tôi đứng lên:                      _ Anh dám chê em hả?
             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227