Page 224 - DSST2020
P. 224
220
đứa tôi đi bên nhau, không đứa nào nói một dâm đã đang che khuất một phần khuôn
câu. Nắng chiều vẫn còn gay gắt trên đầu. mặt của tôi, tôi bảo Điệp lúc đó cũng đang
Tôi chợt thở dài nghĩ:“ Nếu Yên bị tù như ngồi bên cạnh:
Bạch thì chắc tôi _Điệp bôi cho bác dùm mình, tay mình
không được sạch.
cũng sẽ đau khổ như Điệp bây giờ.” Nói xong tôi đứng lên, lùi ra phía sau.
Đột nhiên tôi thấy Điệp kéo giựt tay tôi Điệp hơi ngạc nhiên, nó nhìn tôi rồi nhìn
lại, giọng hốt hoảng: nguời đàn bà và hình như Điệp cũng đã
_ Uyên, Uyên, nhìn coi, có ai ngồi gục ở nhận ra bà ấy, nó gật nhẹ đầu với tôi và cầm
đám buông kìa. lấy chai dầu.
Nhìn theo hướng tay Điệp chỉ, tôi cũng Lúc này với tâm trạng thật hoang mang,
giật mình, khi thấy một người đội cái nón, tôi tự hỏi có nên cho bà biết mình là ai
bên cạnh có chiếc giỏ cói, ngồi như ngủ ở không. Nếu bà biết, thái độ của bà sẽ ra sao.
gốc một cây buông. Tôi nói: Bà có còn giận dữ, la mắng tôi như bà đã
_ Chắc là người đi thăm nuôi đây, nhưng từng làm không. Đầu óc tôi còn đang rối
sao lại ngồi ngủ ở đây, mình lại coi coi. bời, chưa biết xử trí ra sao thì Điệp đã gở
_ Thôi Điệp sợ lắm. rối cho tôi:
_ Uyên thấy không sao đâu, mình có hai _ Để mình đỡ bác đi cho, bồ cầm dùm
người mà sợ gì. Đi… cái giỏ của bác và của mình nhé.
Kéo tay Điệp tới nơi, đó là một người Nói rồi Điệp đưa bà đi trước còn tôi lẽo
đàn bà, đang ngồi bệt trên đất, vẻ rất mệt đẽo theo sau. Tôi nghe bà nói:
nhọc, hai tay ôm ngực. Thấy vậy tôi ngồi _Cám ơn hai cô nhé, đã giúp cho bà già
xuống bên cạnh: này, nếu không có sự tốt bụng của hai cô
_ Bác ơi, bác làm sao vậy, bác có cần tụi chắc tôi chết ở đây quá, thật không biết làm
con giúp gì không? sao để cám ơn các cô đây.
_ Cô ơi, tôi bị trúng gió, cô có dầu không _ Không có chi đâu bác, mình cùng hoàn
cho tôi xin một chút. cảnh mà, bác đừng áy náy làm gì. Thôi để
Người đàn bà nói nhưng vẫn không ngửng con dìu bác ra bến xe, mình nên đi nhanh
đầu lên. Tôi nhanh nhẹn trả lời: không trễ, hết xe về Saigon thì phiền đó.
_ Dạ có, bác để con bôi dầu giúp bác nhé. Dọc đường qua câu chuyện nghe được
Vừa nói tôi vừa lấy lọ dầu khuynh diệp ở giữa bà và Điệp, tim tôi như muốn nhảy ra
trong túi áo ra, nâng mặt bà lên định bôi dầu khỏi lồng ngực, thì ra người bà đi thăm nuôi
lên thái dương, lên mũi cho bà dễ thở. Tôi chính là Yên. Như vậy là Yên vẫn còn
chợt giật mình và ngừng tay lại. Khuôn mặt sống. Niềm vui làm nước mắt tôi ứa ra, tôi
người đàn bà này với tôi không xa lạ gì. Bà cắn chặt bờ môi lại để khỏi bật thành tiếng
chính là mẹ của Yên, người đã quyết liệt khóc. Tôi vui lắm nhưng sao nước mắt lại
ngăn cản cuộc tình của hai đứa tôi. Sợ bà chảy dài. Phía trước Điệp và mẹ Yên vẫn
nhận ra mình, mặc dù chiếc nón và cái kính cứ vô tình tiếp tục câu chuyện của mình.
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020