Page 225 - DSST2020
P. 225
221
Tới quán đầu đường chờ xe đến, tôi lấy Không trả lời câu hỏi của bác, tôi nhìn
cớ rửa tay kéo Điệp ra sau, nhìn thấy mắt bác khẩn khoản:
tôi đỏ hoe, nó thì thầm: _ Bác ơi, hay là tối nay bác đừng về
_ Mày đã nghe hết? Thủ Đức vội, ăn xong bác và con đi đón bé
_ Ừ. Vũ Hàn, con trai con đang gửi ở nhà bố mẹ
_ Mày tính sao? Có nhận bà không? của Điệp, nhe bác. Con nghĩ bác thấy thằng
_ Sẽ nhận nhưng chưa phải bây giờ. bé sẽ thích cháu liền đó.
Mày đừng nói gì về tao cả nghe. để về tới Đúng như tôi nghĩ, vừa trong thấy Vũ
Saigon hãy hay. Lát nữa mày ra đưa bà lên Hàn, mẹ Yên ngẩn ra nhìn, bà lẩm bẩm:
xe trước. Tao không muốn bà nhận ra tao _ Sao mà giống thế!
bây giờ đâu. Mày đi đi, xe tới rồi kìa. Bà quay sang nhìn tôi, tôi mỉm cười và
vờ như không biết ánh mắt ngạc nhiên dò
* * * hỏi của bà, cúi xuống vuốt tóc con, tôi nói:
_ Con chào ông bà ngoại đi rồi mình
Sau khi dìu mẹ Yên vào quán ăn gần bến về.
xe, Điệp xin phép về trước, bây giờ chỉ còn Thằng bé ngoan ngoãn khoanh tay cúi
tôi và bà đối diện nhau. Trong khi chờ đợi chào ba má Điệp.
đồ ăn đưa ra, tôi rụt rè khẽ hỏi bà: Trên đường về bà lặng lẽ không nói câu
_ Bác có nhận ra con không? nào, mặc hai mẹ con tôi ríu rít bên nhau.
Bà nheo mắt nhìn tôi: Sau khi chờ cho thằng bé ngủ say, mẹ Yên
_ Nghe giọng nói thấy quen quen, kéo tôi ra phòng khách, ngồi xuống ghế,
nhưng tha lỗi cho bác, bây giờ già rồi, mắt mặt bà nghiêm nghị:
lại kém nên không nhìn rõ. Cháu là ai vậy? _ Con phải nói cho bác biết, Vũ Hàn
Nắm tay bà, tôi nghẹn ngào: có phải là con của thằng Yên không?
_ Con là Uyên đây, bác không nhớ Nhìn thấy nét mặt căng thẳng và ánh mắt
con cũng phải vì đã hơn mười năm rồi còn đợi chờ của bà, tim tôi chợt nhói lên, bất
gì. Bây giờ bác ở đâu, nhiều lần con có đi giác tôi quỳ sụp xuống, gục đầu trên gối bà,
qua nhà nhưng không gặp được hai bác. run run nói trong dòng nước mắt:
Mẹ Yên ngồi bất động, bà trân trối nhìn _ Bác ơi, tha lỗi cho con. Đã nhiều lần
tôi một lúc rồi chậm rãi trả lời: con đưa cháu về tìm ông bà nội nhưng hai
_ Con khác lúc xưa quá, trông chín bác không còn ở chỗ cũ nữa. Con những
chắn hơn nhiều nên bác nhận không ra. Bác tưởng rằng trên cuộc đời này chỉ còn hai mẹ
bây giờ không còn ở chỗ cũ nữa, sau ngày con con sống âm thầm với nhau mà thôi….
bác trai mất, bác bán căn nhà đi dọn về Thủ Và rồi tôi kể cho bà nghe hết từ ngày Yên
Đức ở với đứa cháu gái. Còn con thế nào, trở lại tìm tôi, bằng cách nào tôi trở thành
có mấy cháu rồi, chồng làm gì ở đâu. Gặp vợ của Yên và ngày tôi biết mình có thai bé
nhau ở đây rồi, hôm nào rảnh xuống bác Vũ Hàn cũng là ngày tôi được tin anh mất
chơi. tích trên chiến trường. Mẹ Yên ngồi bất
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020