Page 217 - DSST2020
P. 217

213


                    _ Có ai về Saigon không, tôi cho quá                 _  Cứ  ngồi  thoải  mái  đi,  đừng  cứng
              giang.                                              ngắc như vậy, tôi không làm gì cô đâu mà
                Bác tài xuống xe vẫy chúng tôi, mừng quá          sợ.

              mấy người chạy lại. Bác mở cửa cho mọi                “Sợ anh, sao tôi phải sợ, anh làm gì được
              người lên, nhưng chiếc xe chỉ còn đủ chỗ            tôi lúc này” tôi nghĩ thầm nhưng vẫn im
              cho ba bà già và đứa nhỏ, và như vậy sẽ chỉ         lặng. Thấy tôi không nói gì, một lúc hắn lại
              còn mình tôi chơ vơ ở nơí vắng vẻ, đồng             hỏi :
              không  mông  quạnh  này,  sợ  quá  tôi  bật                 _ Ở Saigon, nhà cô ở đường nào?
              khóc. Vừa lúc ấy, tôi nghe có tiếng nói của                 _ Có cần thiết phải trả lời câu hỏi này

              một thanh niên trong xe vọng ra:                    không?
                    _ Bác Tư ơi, nói cô ấy lên phía trên ngồi     Nói mà không quay đầu lại, tôi nghe hắn
              đi, chật một chút còn hơn.                          cười nhẹ:
                   Nghe thấy vậy tôi mừng quá, gạt nước                   _ Cần chứ, vì lát nữa bác Tư sẽ chở cô
              mắt, hấp tấp nói:                                   về tận nhà.
                    _  Dạ  chật  cũng  không  sao,  con  ngồi             _ Cám ơn, bác Tư không cần phải làm
              được mà bác.                                        thế, tới Saigon anh cho tôi xuống là được
                   Nhưng khi cánh cửa xe phía trên mở ra          rồi.

              thì tôi bỗng khựng lại, chỗ ghế đã có người                 _ Đâu được, cô là con gái đi đêm nguy
              ngồi,                                               hiểm lắm.
              lại là một thanh niên. Tôi còn đang ngần               Tôi định nói: Kệ tôi, mắc mớ gì tới anh.
              ngại thì anh chàng lên tiếng:                       Nhưng trong lòng chợt gợn lên một niềm
                     _ Sao còn chưa lên, không lẽ bắt tôi         vui  nho  nhỏ,  vì  có  người  quan  tâm  đến
              phải xuống bồng cô lên hay sao?                     mình, nên tôi lại lặng thinh. Thấy tôi có vẻ

                  Nếu  không  phải  trong  hoàn  cảnh  ngặt       phớt lờ, hắn lấy bàn tay choàng trên thành
              nghèo này, thì với cái giọng mất lịch sự ấy,        ghế, đụng nhẹ vào vai tôi:
              chắc sẽ phải nghe tôi trả treo cho bẽ mặt,
              nhưng bây giờ, tôi đành ngậm đắng nuốt                       _  Nói địa chỉ đi chứ.
              cay  mà  leo  lên  ngồi  chung  với  hắn,  nếu         Tôi  vẫn  im  lặng,  hơi  lắc  nhẹ  vai  tỏ  vẻ
              không muốn bị bỏ lại nơi này. Quả đúng là           không bằng lòng. Hắn khều mạnh hơn:
              quá chật, tôi thấy hắn cố gắng nhích vào để                  _ Sao khinh người thế, tôi không đáng

              nhường thêm chỗ cho tôi, nhưng cái cabin            nói chuyện với cô à?
              quá nhỏ, dù hắn đã gác tay lên thành ghế để             Bị khều đau, nổi cáu, tôi hầm hầm quay
              mong chỗ sẽ rộng hơn, mà làm thế nào thì            lại, trợn mắt nhìn hắn, quên mất là khoảng
              tôi ngồi cũng gần như trong lòng gã. Ôm             cách giữa hai người ở một cự ly quá nhỏ, vì
              chặt  túi  hành  lý  vào  ngực,  tôi  ngồi  im      thế khuôn mặt của tôi gần như sát vào mặt
              không  dám  cục  cựa.  Xe  chạy  được               hắn. Ngượng quá, tôi đỏ mặt quay nhanh

              mộtkhoảng đường, chắc thấy không khí có             đi, đã vậy vừa rồi vì cử động nên tôi lại
              vẻ ngột ngạt, hắn lên tiếng:                        càng  bị  đẩy  gần  hơn,  chân  tôi  đụng  vào
             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222