Page 215 - DSST2020
P. 215

211




















                _ Xong chưa Uyên, rửa tay rồi ra ăn cơm.          cõng dùm mày cái cục ế ấy đi. Ở một mình
                     _ Xong rồi đây, chút nữa nguội mày đổ        bộ dzui lắm hả?
              vào keo là hoàn tất. Ông xã mày chắc mê              _ Chả vui mà cũng chả buồn chỉ chán thôi,

              cái món này lắm nhỉ.                                tôi lừng khừng đáp lại, mà cho dù chán thế
                     _ Còn phải nói, kỳ thơ nào anh ấy gửi        mấy tao cũng chịu được. Mày bảo tao kiếm
              về cũng ghi cái món mắm ruốc ngay hàng              ai  bây  giờ.  Những  người  tao  có  thể  trao
              đầu, mà tao thì làm món này dở lắm nên              thân  gửi  phận,  thì  giờ  này  đang  bị  đóng
              phải nhờ tới mày. Giọng Điệp chợt chùng             gông trong tù hết rồi còn ai đâu. Ngoài này,
              xuống, bao năm rồi, không biết tới bao giờ,         chỉ còn toàn là những thứ sâu bọ lên làm
              tao mới thôi không phải khăn gói đi thăm            người, xách dép cho tao còn chưa xứng, nói

              chồng trong tù, như thế này nữa hả Uyên?            chi đòi đụng đến móng chân tao. Mày đừng
                    Câu hỏi không có câu trả lời. Và nếu          nhắc đến chuyện này nữa.
              phải trả lời, biết trả lời sao đây. Tôi nhìn             _ Làm gì dữ thế, rồi, rồi không nhắc nữa,
              Điệp,  không  nói  chỉ  cúi  xuống  và  nuốt        tao  chỉ  đùa  với  mày  thôi,  đừng  giận.  À
              miềng cơm cuối cùng, lau miệng, rồi đứng            Uyên nè, mày tính chờ ông Yên hả? Biết
              lên sau khi uống cạn tách trà .                     ông ấy như thế nào mà chờ. Mày còn trẻ

                    _ Thôi tao về, mai còn phải theo mày đi       quá mà.
              Hàm Tân, mày cũng nên đi ngủ sớm, để có                 _Chắc là chờ thôi, nếu anh ấy còn sống,
              sức mà cuốc bộ từ ngoài đường vào trong             và ở tù như chồng mày thì bao lâu tao cũng
              trại, chả gần gì đâu. Nhớ đấy, tao về đây.          chờ. Nhưng coi bộ sống đã khó quá tao chả
                   Từ nhà Điệp về nhà tôi chỉ cách một con        dám mơ, tôi cười chua chát, mà trẻ hay già
              hẻm, tôi thấy mình không cần phải vội. Tôi          thì cuộc đời tao coi như đã yên phận. Có
              chưa  muốn  về  cái  căn  nhà  lạnh  lẽo  của       thằng bé con của tao là quá đủ rồi.
              mình, rồi lại chỉ một mình đối bóng mình,               Tôi  đã  là  vợ  của  Yên,  dù  là  người  vợ

              cùng những kỷ niệm về Yên mà thôi. Bỗng             chưa bao giờ có đám  cưới, chưa bao giờ
              tự dưng tôi nhớ lại câu nói đùa của Điệp:           được gia đình chồng thừa nhận. Nhưng yêu
                    _ Uyên nè, tao thấy mày ế cũng đã lâu         Yên thì ở một mình đâu có gì là khó, hơn
              rồi, sao mày không kiếm lấy một tên nào             nữa bên cạnh tôi còn có Vũ Hàn, cục kim

             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220