Page 216 - DSST2020
P. 216
212
cương quý giá nhất đời mà Yên đã để lại Mỹ Tho, quê ngoại của nó, chuyến xe đò
cho tôi, trước khi cótin anh mất tích tại mặt buổi chiều mang tôi trở về Saigon, trở về
trận. Tôi vẫn luôn chờ, vì tôi tin rằng anh nơi căn nhà nho nhỏ của tôi. Ngồi thoải mái
vẫn còn sống. ở một góc xe, vừa ngắm phong cảnh chạy
hai bên đường, vừa miên man nghĩ tới
những việc phải làm khi về tới nhà, bỗng
* * * tôi thấy chiếc xe chạy chậm hẳn lại, động
cơ hục hặc vài tiếng rồi ngừng. Mọi người
Bước vào trong nhà, tôi cảm thấy căn trên xe còn đang ngơ ngác, chưa hiểu
buồng tối nay im ắng, trống vắng lạ thường. chuyện gì thì nghe gã tài xế chửi thề:
Thằng bé Vũ Hàn, con trai của tôi, chiều _ Con mẹ nó, lại hư nữa rồi. Chửi xong
nay, đã đem qua gửi nhà bố mẹ của Điệp, hắn quay ra phía sau nói to: “Xe bị pan rồi
nhờ hai bác trông dùm, vì ngày mai hai đứa bà con ơi, xuống đón xe khác đi”.
tôi phải đi thăm chồng của nó đang bị tù ở Nghe vậy mọi người xôn xao, kẻ la lối,
Hàm Tân. Thiếu tiếng cười, tiếng nói líu lo người càu nhàu. Sự ồn ào, phẫn nộ của đám
của con, tôi nhớ nó vô cùng. Thằng bé là hành khách không làm gã tài xế và lơ xe lo
báu vật của tôi, là nguồn sống của tôi, là lắng. Gã lơ xe lớn tiếng:
tình yêu của tôi, vì được kết tinh từ cuộc _ Xe hư rồi làm sao được. Tụi tôi sẽ trả
tình mang tên hai đứa. Nhớ đến con tôi lại lại bà con nửa số tiền, rồi bà con lo mà đón
nhớ đến anh rồi. Hôm nay ngủ một mình xe khác đi, nếu không thì tối nay ở lại đây
nên cái cảm giác cô đơn, lạnh lẽo trong luôn đó.
chiếc giường rộng mênh mông thật đáng Mọi người vừa lục đục xuống xe vừa
sợ. Mặc dù, sáng mai phải dậy sớm để cùng nhao nhao lên phản đối:
với Điệp đi thăm chồng nó, nhưng tôi biết _ Ăn gì mà ăn dữ dzậy, chạy mới có chút
đêm nay tôi không thể nào ngủ được. Hình xíu mà lấy tới nửa tiền sao mấy cha?
bóng Yên lại chập chờn trong trí. Yên ơi, Phản đối thì phản đối, mọi người vẫn cứ
bây giờ anh đang ở đâu, sống chết ra sao, phải nhận lại một nửa số tiền cho xong, để
cho dù thế nào, em cũng không bao giờ còn lo bắt xe khác mà về.
quên được anh, Yên ạ.Tôi thở dài và dĩ Một vài chiếc xe đò ngừng lại. Mọi
vãng như một khúc phim buồn về một mối người chen lấn, xô đẩy nhau để lên. Dù cố
tình dở dang, đang chầm chậm quay lại gắng, nhưng tôi cũng không thể nào tranh
trong tôi. chỗ được với những thanh niên, hay những
người khỏe mạnh khác nên đành rớt lại.
*** Cuối cùng chỉ còn tôi, ba bà già và một đứa
nhỏ. Chúng tôi đều lo lắng vì lúc đó trời đã
Tôi quen anh như một định mệnh. Đó bắt đầu tối, không biết còn có xe nữa mà về
là một ngày vào mùa Hè, sau khi đã có nửa không, thì chợt một chiếc xe nhà ngừng
tháng vui chơi thỏa thích cùng với Điệp ở ngay chỗ chúng tôi:
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020